[RhyCap] Mùa luyến lưu
viết tiếp câu chuyện của " dính bẫy"…
viết tiếp câu chuyện của " dính bẫy"…
ra mắt con sp bùng binh cho ae nhé!…
Một vài mẩu truyện ngắn về anh bé và em bé Lưu ý: có đủ thể loại, yếu tố 18+ nhè nhẹ...…
Giới thiệu tý về nhân vật:Hoàng Đức Duy - 17 tuổi, lớp 11, ngọt ngào như mochi, cậu bé dịu dàng chỉ muốn ai đó nắm tay mình trong thế giới quá ồn ào này.Nguyễn Quang Anh - 17 tuổi, lớp 11, người thừa kế tài phiệt lạnh lùng, chỉ có một ngoại lệ duy nhất: Duy.Một người là mặt trăng - lặng lẽ, dịu dàng, khép mình.Một người là mặt trời - gay gắt, sáng rực, kêu ngạo, không thích ai nhìn thẳng vào mình.Người ta không hiểu vì sao mặt trời lại dõi theo mặt trăng. Nhưng Duy hiểu. Còn Quang Anh thì... chẳng cần ai hiểu.Một fanfic đầu tay của mình, đương nhiên sẽ có drama 1 xíu nhưng chung quy vẫn sẽ ngọt. Vì cuộc đời đủ buồn rồi mình đọc truyện thì thư giản thôi. Và tất nhiên mọi tình tiết trong truyện đều là tưởng tượng, chỉ lấy tên và cảm hứng từ vài tình tiết nhỏ ngoài đời, mong mọi người không áp nó vào người thật nhá. Chúc các bạn đọc truyện thật chill.…
Tôi suốt ngày nhận được tin nhắn quấy rối của một kẻ biến thái…
📌ĐÂY LÀ TRUYỆN CHUYỂN VER✨chuyển ver ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP của tác giả @HanMeyii ______________Đức Duy nghèo đến mức không một xu dính túi, cho đến khi cậu chết đi và xuyên vào tiểu thuyết, trở thành thiếu gia được gia đình giàu có nhận nuôi, có cả một gia tài! Nhưng đây lại là một bộ cẩu huyết: cậu chỉ là nhân vật pháo hôi trong khi thiếu gia giả là tâm điểm. Bị cha mẹ lạnh nhạt, lại còn bị ép kết hôn với Quang Anh - một nhân vật phản diện ốm yếu tàn nhẫn.Trong tiệc đính hôn, thiếu gia giả bày mưu ép cậu bỏ trốn làm trò cười cho thiên hạ. Không ngờ, Đức Duy lại sáng mắt, hào hứng lao đến bên Quang Anh, gọi ngọt ngào: "Chồng yêu!". Trong mắt cậu, Quang Anhi chính là "cỗ máy ATM sống". Không chần chừ, Đức Duy ngồi lên đùi hắn, tay nắm tay đầy tình tứ: "Anh tin vào tình yêu sét đánh chứ?"Mọi người xung quanh kinh ngạc, nghĩ Đức Duy chắc chắn sẽ bị đẩy ra. Nhưng Quang Anh chỉ mỉm cười: "Tôi tin!". Trước mặt bao người, hắn bế Đức Duy lên và đưa về nhà.Đức Duy bàng hoàng: Khoan đã! Để tôi xuống! Kịch bản của anh sai rồi!Trước tình huống éo le, Đức Duy buộc phải dấn thân vào làng giải trí để làm giàu, đồng thời "chăm sóc tận tình" cho "chồng" cho tới khi hắn sắp qua đời theo nguyên tác.Quang Anh yếu ớt hỏi: "Em có đồng ý đáp ứng mọi điều anh nói không?"Đức Duy nhớ đến gia tài kếch xù, gật đầu như điên: "Anh cứ nói đi, em đều đồng ý cả!"Chỉ vừa gật đầu, người "sắp chết" đó lại bật dậy mạnh: "Chính miệng em nói đấy nhé!"Sáng hôm sau, Đức Duy ngơ ngác tỉnh dậy…
Quang Anh tham gia đấu trường gia tốc nhưng mà dẫn theo bé trợ lí hơi bị đặc biệt nha!!!COUPLE: RHYCAPWARNING: OOC…
Đức Duy 32 tuổi vì cứu mối tình đầu của chồng mà vào viện cũng chẳng đổi lại một ánh mắt hay sự quan tâm của chồng, em đau lòng tự kết thúc cuộc đời của mình.Trùng sinh lại 10 năm trước, em từ chối kết hôn cùng mối tình đầu, cãi nhau với gia đình bị đuổi khỏi nhà.Em chấp nhận rời khỏi nhà để từ chối hôn ước cùng chồng cũ , nơi đây em đã gặp anh , chàng trai yêu âm nhạc mà không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Và em cũng biết , anh là người mà em hâm mộ vào năm 32 tuổi. Em cũng biết được 10 năm sau , anh sẽ rất thành công. Mối duyên mới sẽ ra sao ?Anh - Quang Anh Em - Đức Duy Minh Tuấn - chồng cũ emNgọc Linh - mối tình đầu của chồng cũ em…
"Chàng không phải là tân lang , người mà ta đã từng hẹn ướcNgẩng đầu rồi khóc với trăng kiếp này ta mất người yêuChàng không phải là tân lang,, người mà ta ngỡ sẽ bái đườngPháo hoa trước kiệu hồng nhưng ta phải theo chồng chàng đừng vương vấn tình xưa".....Còn nợ em muôn ngàn lời hứaNợ em cả áo hoa thiệp hồngNợ 1 đời chăm sóc em , nợ ngày vui 2 chữ vu quy…
vị ngọt ẩn sâu trong vị đắng…
chuyển ver - rhycap verepiphany: khoảng khắc bạn chợt nhận ra rằng điều gì thật sự quan trọng đối với mình."mày nói tao chỉ biết nghĩ cho riêng mình, đúng vậy tao ích kỉ đấy. chỉ muốn giữ mày cho riêng mình tao!"*WARNING: trong fic này quang anh là một tên hay đánh nhau, mỏ hỗn, chửi thề nhiều và có những hành vi bạo lực trong những chap đầu khi còn là học sinh. nếu bạn không thích hình tượng quang anh như thế thì hãy click back, hãy cân nhắc thật kỹ trước khi đọc nhé!----------written by @allbouttgchuyển ver đã có sự cho phép của tác giả.tớ có chỉnh sửa lại một vài chi tiết ạ.…
"Thằng Nguyễn Quang Anh với Hoàng Đức Duy đấm nhau giành con bèo kia hả? ai mà xui dữ vậy??" ..."Bây nghe tin gì chưa, Quang Anh với Đức Duy yêu nhau rồi kìa""Ai chơi cái kiểu bỏ chữ vào mồm tao vậy? thằng đầu dê người sói đó có mà cho bố cũng đéo thèm" - Duy nhỏ nghe tụi con gái bàn tán thì gắt giọng lên để dần mặt "Thằng khùng học chuyên hoá đó mà có cửa với tao à? Mày nói chuyện nghe cưng nhờ..."" Cưng nón " ..."Tao yêu mày như cách bọn lớp tao điên vì hoá rồi Quang Anh ơi" "Ồ! Thế à?""Nhưng mà câu này phải để cho tao nói mới đúng" "Duy nhỏ làm người yêu tao nha!"..._____Giải trí ➡️✨Tính cách nhân vật trong truyện chỉ là suy nghĩ của tớ Vote cho tớ để coá cảm giác được mọi người hóng truyện nhó<3Ngày viết fic: 10/01/25…
ABO (A×O)Chuyện tình kẹo mút…
Homestay chương trình cấp cho 30 anh trai ồn như cái chợTittle: ATSH in the soopAuthor: LeehanayoseiCouple: RhycapTag: rhycap, atsh, reality, humor, adorable, ect…
Tôi với người yêu cũ lại lên Threads nữa rồi…
dường như thế giới chỉ có hai ngườiNếu thế giới không dịu dàng với em thì anh cũng không cần phải dịu dàng với thế giới…
Ừ thì chia tay, kể từ hôm nayTrả người về nơi vốn dĩ em vẫn thuộc về..._______________Inspiration: "Ừ thì chia tay" - Captian ft. RhyderMọi tình tiết trong đây đều là giả, vui lòng không áp đặt lên người thật. Ship CP đúng đắn là ship văn minh.Chỉ đọc ở app Cam thôi nha. Đừng mang đi đâu hết. Mình không muốn bị chánh quyền gõ đầu.…
"Em đừng cười kiểu đó với người khác nữa."Đức Duy khựng lại, bàn tay đang cầm cốc trà sữa hơi run."Kiểu gì cơ?"Quang Anh không trả lời ngay. Ánh đèn phòng hậu trường hắt lên gương mặt Duy - yên tĩnh, sáng, và quá mức dịu dàng."Cái kiểu cười khiến người ta tưởng em có ý gì đó." - Giọng Quang Anh trầm, đều, không nhanh không chậm - "Trong khi... em chỉ hay cười như thế với anh."Duy cắn nhẹ môi, đôi mắt lảng tránh."Anh để ý kỹ thật đấy.""Với em thì anh luôn để ý."Quang Anh bước lại gần. Rất gần. Cái khoảng cách khiến tim Duy đánh trống trong lồng ngực."Từ bây giờ," - cậu nói chậm rãi - "đừng mang ánh mắt đó, nụ cười đó... cho ai khác nữa. Được không?"Duy im lặng.Một lúc sau, cậu nhỏ giọng, gần như là thì thầm."Vậy... anh tính làm gì với ánh mắt đó?"…
khờ khờ vui vui…