Chung cư SYHIA<3
Rảnh tay thì viết=))Nobody:Tôi chờ atsh kết thúc r mới viết fic=))))…
Rảnh tay thì viết=))Nobody:Tôi chờ atsh kết thúc r mới viết fic=))))…
Phía sau là sân khấu, phía trước là khán giả, bên cạnh là anh em…
xàm xàm vị tại otp thì real còn fic thì ít=))…
deadline thì ai mà không ngán? chúng tôi không ngán, chúng tôi chỉ muốn diệt trừ deadline. phòng sales của "quỷ vương" tuấn tài mới đón thực tập vào 9 tháng trước, giờ thì đã là chuyện của 9 tháng sau.!!!chỉ là trí tưởng tượng của tác giả, tất cả tình tiết và sự kiện chỉ mang tính chất hư cấu, không hề có thật!!!warning: ooc, tục, lowercase. không hạp vui lòng click back slice of life, text xen kẽ văn xuôi…
Tại sao chỉ mới lần đầu gặp mà Minh Hiếu lại đối xử đặc biệt với Đặng Thành An đến như vậy. Trần Minh Hiếu yêu chiều x Đặng Thành Anh bướng bỉnh.…
ngẫu hứng về otpp…
Thành An yêu Minh Hiếu nhiều lắm lắm luôn , đùng một cái , lòi ra ông nhõi Bảo Khang…
BOY LOVE .POV .…
suy…
Xin lũi nha tui hơi lười...…
Tôi - Y/n một học sinh trung học vừa dầm mưa trở về nhà sau buổi học . Tôi mệt mỏi thay đồ rồi lên giường ngủ . Nhưng khi tỉnh dậy lại ở một nơi khác . Phải làm sao đây ?!…
hog bt nói giề hớt=)))…
Bốn mùa bên nhau, tình yêu này gió thổi không bay, lửa đốt không cháy, là khúc tình ca vang mãi chẳng ngừng.Anh rất sợ một mình nơi biển cả, nhưng lại ước một mình trong mắt em.Tình ta như tuyết giữa trời đông trắng xóa, sẽ đục màu khi nhuốm bụi ngày mưa. Đôi mắt em chìm sâu như biển cả, để hồn tôi thấm đậm đến dại khờ."Trường Sinh, chúng ta phải bên nhau một đời nhé?""Không, không chỉ một đời, mà là kiếp sau, kiếp sau nữa. Chúng ta vẫn là một đôi"|𝙆𝙖𝙚𝙡𝙝.…
truyện có các yếu tố tâm linh, kinh dịotp: duonghung, quankieu, rhycap, sinhtu, taian…
˚⊹_˚⊹_˚⊹Dưới tán bàng xanh mướt, bóng lá rơi lả tả trên mặt sông lăn tăn gợn sóng. Duy ngồi đó, như ngày xưa, nhưng không còn là cậu bé hồn nhiên nữa. Trái tim nay đã hiểu, rằng mình đang đợi. Đợi một bóng hình đã từng quen gọi bằng hai chữ dịu dàng: *anh Quang Anh.*Đợi tiếng trách móc pha lẫn nũng nịu mỗi lần sai. Đợi cái siết tay nhẹ hẫng mà bền chặt. Đợi cả dáng người từng cúi đầu tỉ mỉ thức suốt đêm, chỉ để tết cho cậu một chiếc kẹp tóc nhỏ xíu.Thế nhưng, càng đợi, ký ức càng trở nên mong manh. Giọng nói ấy đã mờ đi, khuôn mặt ấy cũng chỉ còn là khối sương khói, lẩn khuất như một giấc mơ mùa hạ. Một giấc mơ thoáng qua trong giấc ngủ trưa oi nồng, để lại dư âm ngọt ngào xen lẫn nhói buốt.Duy chẳng biết bây giờ anh ở đâu, đang làm gì, có còn nhớ đến một kẻ ngày xưa luôn chạy theo sau bóng lưng ấy không. Chỉ biết rằng nỗi đau vắng anh vẫn nằm đó, âm ỉ như ngọn lửa bị vùi sâu dưới tro, chẳng tắt bao giờ.Duy thở dài. Gió đưa nhành bàng khẽ lay, chạm vào mái tóc. Cậu khẽ gài lên đầu chiếc kẹp tóc cũ kỹ, món quà bé nhỏ mà anh từng trao. Rồi khẽ ngân nga một khúc hát, giọng hòa vào làn gió mỏng, lan xuống mặt sông lăn tăn.Trong câu hát ấy, có một lời thì thầm như vết cắt:"Hạ này... không có anh."˚⊹_˚⊹_˚⊹…
"tao trừ lương,không nói nhiều""ôi thôi anh ơi anh mà trừ nữa chắc tụi em đi ăn xin quá??"câu chuyện nho nhỏ hằng ngày của anh xái và đàn em trong công ty của ảnh.…
duy từng ghét mùa đông, nhưng quang anh thích mùa đông.duy thích mùa đông mà.…