[ViewJune] - By your side
"Có chị ở đây rồi, em sẽ không còn cô đơn nữa"…
"Có chị ở đây rồi, em sẽ không còn cô đơn nữa"…
Tác phẩm thuộc event "첫눈 - Tuyết đầu mùa"…
Min Yoongi là một kiến trúc sư sống ở phía tây thành phố.Jung Hoseok là một họa sĩ vừa chuyển đến nhà đối diện.Đây là câu chuyện 10 năm của hai người.[ Đây là fic chuyển ver ] [ author gốc: downpour0721 ]End: 13072023…
-" bạn Pháp đừng nhúc nhích nữa"-"!? "-" Cậu bé tôi chịu không nỗi cặp đào của cậu đâu... "…
Nhân vật: Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến - Bảo bối nhỏ.Thể loại: Hiện thực hướng, giới giải trí, sinh tử văn Tình trạng: Đang cập nhật . . . Nội dung: Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến về cùng một nhà với nhau làm cả Trung Quốc nói riêng và quốc tế nói chung rúng động. Nửa năm sau người ta thấy bụng của Tiêu Chiến bắt đầu xuất hiện "mỡ thừa". Ba tháng sau người ta thấy cả hai đi dạo ở khoa phụ sản và quầy quần áo trẻ em, Vương Nhất Bác đăng một tấm ảnh với caption "6m". Nói chung là những câu chuyện chăm con được ghi lại từ gầm giường thôi! Ngày bắt đầu: 7 - 12 - 2020Ngày kết thúc: . . . 𒊹︎ viết dần đến đám cười thế kỉ 𒊹︎𒊹︎ viết theo logic vặn vẹo của tác giả 𒊹︎𒊹︎ đây là fanfiction 𒊹︎ 𒊹︎ tag cổ tích 𒊹︎𒊹︎ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trong fic không phải Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đời thực 𒊹︎𒊹︎ do not re up with out credit 𒊹︎.Mưa.…
"Tôi đã tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa"Em hồ ly đuôi loăn xoăn chút éc x Ngài hồ ly chín đuôi to như chổi lông gà…
"Tớ muốn nói chuyện với cậu một lần nữa""Tớ muốn ôm cậu một lần nữa""Tớ muốn nhìn thấy cậu một lần nữa""Đừng đi, hãy ở lại với tớ , cho đến ngày cái chết chia lìa chúng ta một lần nữa"…
Đăng để đọc Offline, editor nào yêu cầu gỡ bộ nào thì inb cho mình nhé.…
"Giỡn quài ba""Tao không đùa"…
Tác giả : Thu Tàđang edittruyện làm cho dui thôi nha mn làm để mình đọc thui à >
"Tuổi trẻ cũng giống như một cơn mưa rào, dù cho có cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa đó một lần nữa"…
Tác giả: Hà VũNguồn: SstruyenVừa gặp đã yêu, người đàn ông theo đuổi mang theo ý trêu đùa, lý trí đến choáng váng.Lâu ngày sinh tình, nữ nhân câu dẫn mang theo sự hồn nhiên, cảm tính hờn dỗi.Cô tên là Niên Nhược Nhược, Niên chính là "Ham làm giàu, hàng năm may mắn",Nhược chính là, "Ăn như trâu, làm như rùa", đây là cô tự giới thiệu khi mười ba tuổi.Được Quan gia chi thứ hai nuôi dưỡng, rõ ràng là an phận thủ thường.Nhu thuận nghe lời, lại không biết tại sao có một ngày đột nhiên chọc cho nhị thiếu gia Quan Chi Nghiên tính tình vốn rất tốt đâm ra khó chịu.Đầu tiên là ỷ thế hiếp người, năm mười sáu tuổi đã cướp đi nụ hôn đầu của cô....…
"Anh, anh đã bao giờ yêu em chưa.""Chưa"..."Em cũng chưa, chưa từng nghỉ yêu anh."…
"nếu anh tồn tại, thì tồn tại là vì anh thích em""nếu em không còn thích anh nữa, thì tức là em không còn là em nữa"VUI LÒNG ĐỪNG MANG ĐI BẤT KỲ NƠI ĐÂU!…
đồng nhân conan…
Vương Nhất Bác đời trước sủng thiếp diệt thê, mười bảy tuổi sắc phong một tân hoàng hậu hữu danh vô thực để củng cố địa vị. Trực tiếp đem Phượng Nghi Cung biến thành lãnh cung đối đãi.Năm hai mươi ba tuổi, bị phi tần đồng minh với phản thần mưu đồ giết vua đoạt ngôi. Tần phi trong cung trừ bỏ chạy chính là phản bội.Năm hai mươi ba tuổi đó, hắn tận mắt nhìn Ôn Lương hoàng hậu - Tiêu Chiến trút hơi thở cuối cùng trong lòng ngực của hắn."Đời này xem như ta trả ngươi một mạng, ân tình gì đó liền cuốn theo dòng máu này. Đời này kiếp này ta và ngươi xem như đoạn tình. Nếu còn kiếp sau, ta hi vọng bản thân an nhiên một chút, vô lo một chút, càng hi vọng bản thân không còn vì ai mà tự làm đau mình nữa"Vì một cái màn thầu năm đó, y rũ bỏ tước vị, đồng ý tiến cung làm một hoàng hậu hữu danh vô thực không quyền không thế. Vì một cái màn thầu năm xưa, y đem hắn khảm vào tâm yêu thương một đời. Tình duyên vừa dứt, hắn liền nhận ra những gì y làm cho hắn. Nếu có kiếp sau, ta cùng ngươi nối tiếp mảnh chân tình, sẽ không cô phụ ngươi nữa.Tiêu Chiến, đời này ta nợ ngươi một phu quân!_____...._____Liệu đoạn tình duyên này cứ thế rơi vào kết cục hay sẽ được lần nữa cứu vãn kịp thời ?[ Truyện chỉ thuộc về wattpad @nghiii05 nếu xuất hiện ở nơi khác đều là tự tiện lấy không có sự xin phép. Vui lòng report]…
"chỉ cần thấy em khóc là anh đã muốn bảo vệ em rồi""anh đừng giúp em nữa"…
author: Diep_Mong_TuCouple: Choi Soobin x Choi YeonjunTuổi thật của một số nhân vật sẽ được thay đổi để phù hợp với cốt truyệnNội dung:"Cậu....vô liêm sỉ""Ngay cả nắm tay tôi còn chưa, tôi cưỡng hiếp cô ta khi nào?""Cậu muốn tôi làm gì?""Cưỡng hiếp!" "tôi cũng muốn biết cảm giác cưỡng hiếp người ta là như thế nào"_____"Choi thiếu gia muốn tôi chuộc lỗi thế nào?""Cái gì anh cũng đồng ý?""Ba điều!!" Choi Soobin dứt khoát giơ lên ba ngón tay._____"Soobin, sao vậy?""Không sao hết!""Không ăn nữa""Hyung~" "em sai rồi, ở lại ăn""Vậy vừa rồi là thế nào?""Anh cười với người nào em liền không thích người đó"_____"28 nồi bánh chưng rồi vẫn chưa xé tem à?""Em nói lại xem?""28 nồi bánh chưng trước đây có thể chia sẻ cho người khác, còn lại tất cả là của Choi Soobin này""Tham lam""Chỉ tham lam một người"_____"Soobin....""Làm sao?""Sao lại phải như vậy ?""Bởi vì đó là anh!"[CHUYỂN VER ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC]…
Tôn Miểu xuyên không, nghèo khó nhưng có 【Hệ Thống Bày Quán Ngẫu Nhiên】. Ngoài xe đẩy, mọi thứ cô phải tự lo, cả nấu ăn cũng học từ hệ thống. Cô quyết tâm bày quán, nhưng địa điểm hệ thống chọn lại rất lạ: hết cổng sau bệnh viện, đến cổng sau khu nhà phú bà, rồi dưới lầu công ty phú bà... Không ngờ, xe đẩy của cô dần "tiến" vào biệt thự phú bà.Tô Thụy Hi thấy bên cạnh mình luôn có một người bán hàng rong nhỏ bé, bận rộn. Cô biết quán vỉa hè không sạch, nhưng người này lại rất gọn gàng. Sự vội vã của cô ấy toát ra sức sống. Lần đầu gặp, Tô Thụy Hi đã mua cơm chiên trứng và thấy rất ngon. Cô muốn mang người này về nhà nấu ăn riêng cho mình, nhưng đối phương dường như không hiểu. Cô không hiểu cái sạp kiếm ít tiền kia có gì tốt.Tôn Miểu: "Cơm chiên trứng ngon đây! Tỷ tỷ, ăn thử một phần không?"Tô Thụy Hi: "Ừm... Vậy cho một phần."Tôn Miểu: "Hương vị thế nào ạ?"Tô Thụy Hi: "... Bình thường."(Góc nhìn của nhân vật chính)CP: Dân nghèo có bàn tay vàng, lạc quan công x Phú bà kiêu ngạo, tự "cua" thụ.…