Như tựa đề, Cơ Hảo là một (*)gái điếm.Từ năm 18 tuổi đến năm 24 tuổi, cuộc sống của nàng tựa như bóng đêm không có chút ánh sáng, cho đến một ngày Nhiễm Tình đột nhiên xuất hiện.Cơ Hảo hỏi Nhiễm Tình, tại sao cô lại ở bên một người như nàng. Nhiễm Tình chỉ mỉm cười nói: Yêu em là đủ rồi.…
VĂN ÁN:Bảo Vi trong khi đang cùng bạn ngồi uống nước chill ở một quán với phong cách nhật tại đường nam kỳ khởi nghĩa thì không biết từ đâu một chiếc xe tải nhỏ đâm thẳng vào cô trong khi hụi bạn an toàn thì cô nàng của chúng ta lại ngay lập tức kết thúc cuộc đời trong vòng 3 nốt nhạc. Và chính vào lúc đó cô đã xuyên xuyên à à à à !!! Cô rơi vào trò chơi : " Cứu vớt ác độc nữ xứng " và vào chính giây phút đó lại là khởi nguồn cho hành trình không chỉ gian nan mà chỉ toàn bi ai cho cô cám lợn dành cho nữ chính và người đó không ai khác chính là Bảo Vi nhà ta ... Ép buộc đi đến cuộc hành hành trì cứu vớt có 201 của nàng và nàng...Tuyến nhân vật: Thanh Ưu x Bảo Vi x (Yếu tốn X)Thể Loại: Bách Hợp, Hài Hước, Hiện Đại, Sủng H Tác giả: Bột Chiên (BC)…
"Einmal ist keinmal" "Nghĩa là gì?""Nếu chỉ có một lần, vậy thà rằng đừng xảy ra thì tốt hơn."Khẽ đưa mắt ra xa, cái nắng bỏng rát của Sài Gòn khiến người đó nheo mắt lại, chợt cong khoé miệng cười chua chát."Gặp em chính là việc chị chẳng mong xảy ra, đúng không?"Cô khẽ mấp máy, nhưng rồi lại buông thõng người, mỉm cười rồi lại yên lặng ngắm nhìn thành phố, trả lại khoảng không nghẹt thở như vốn có.Minh Anh choàng tỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi, lại là giấc mơ cứ mãi đeo đuổi cô bao nhiêu năm nay, dù đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cô cũng chẳng thể làm quen được với gương mặt buồn thương đó, khẽ thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa sổ."Ngày mới lại đến rồi."…
Thân em vừa trắng lại vừa tròn Bảy nổi ba chìm với nước non Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặng Nhưng em vẫn giữ tấm lòng son. Bài thơ "Bánh Trôi Nước" của "Hồ Xuân Hương" ví như cuộc tình son sắc của người con gái tên "Thơ" "Thơ tên em đẹp lắm...."…
Một người chỉ mới mười lăm tuổi.Một người thì đã hai mươi hai.Một người vừa trải qua cú sốc mất gia đình.Một người lại vừa thành gia lập thất.Người thì là học trò.Người thì là giáo viên.Liệu hai người họ có đủ can đảm để vượt qua những rào cản đó?…
Gần mà ngỡ là xa, xa rồi thì mới biết là gần. Một người tưởng chừng đơn thuần lại che giấu những tâm tư phức tạp, một người bị coi là lạnh lùng lại có trái tim ấm áp hơn tất thảy. Mọi chuyện đều không như vẻ bề ngoài của nó, chỉ một điều chắc chắn là con người đều có hi vọng vào tình yêu và tương lai…
" dù ngươi có mất đi kí ức bao nhiêu lần thì ta, vẫn luôn khiến ngươi yêu ta thêm một lần nữa chúng ta nhất định sẽ chẳng bao giờ rời bỏ nhau một lần nào nữaMạc An Lạc, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc"…