Dựa trên BKPP Project part 1 , 2 và side story "Last Twilight in Phuket" Tác giả : Goment Pairings: Teh-Ohaew và một vài nhân vật khácRating: 13+ và 1 chap 16+Summary: Khi lời hứa với mặt trăng không thể trở thành hiện thực, thì hãy để mặt trời bắt đầu một câu chuyện mới.…
Nguỵ Trang Học Tra (Tên mới: Triêu Du)Tác giả: Mộc Qua HoàngThể loại: đam mỹ, hoan hỉ oan gia, cường cường, vườn trường, HE.Nhân vật chính: Hạ Triêu x Tạ DuNhân vật phụ: Thầy cô và các bạn học.v.v.Văn án: Tạ Du cùng Hạ Triêu vốn là đại ca hai lầu Đông và Tây, đáng lẽ theo lệ thường nước giếng không phạm nước sông, nhưng lên đến lớp mười một, hai vị "thiếu niên phản nghịch" thuộc dạng phong vân trong trường không chỉ được xếp vào cùng một lớp mà còn trở thành bạn cùng bàn.Hai tên này rõ ràng là học bá mà lại giả vờ làm học tra, diễn ngược diễn xuôi, cứ đến kì thi là tranh nhau hạng nhất đếm ngược, ngoài mặt thì ngày nào lên lớp cũng giả vờ chơi game, tỏ vẻ không tranh sự đời, sau lưng lại vụng trộm học tập. Sau đó... hai đầu gấu trường nói chuyện yêu đương.Bản dịch được reup chưa có sự đồng ý của editor, mình sửa lại tên Hạ Triêu cho đúng để bản thân đọc không bị khó chịu.Mình sẽ xoá nếu như được yêu cầu.Nhà dịch: https://leotaozi.wordpress.com…
L . U . N . A - Light Up Night Adventure!- Content: Luna- Bìa: vẽ và thiết kế bởi Luna, có brush từ Brusheezy và psd clr của Kyroshit- Font: Rudolph và North Land…
Tác giả : Nam DựcConvert : Yuu Tsuiki || Hoshino SoraNguồn : 1715454Tình trạng : Tạm dừng- Văn án :White night And Black dawnĐêm tối kết cục cùng sáng sớm bắt đầu,Chỉ là vì vạch trần một câu chuyện khác mở màn mà tồn tại.Cái gì gọi là quang minh?Cái gì gọi là hắc ám?Cái gì gọi là thiện lương?Cái gì gọi là tà ác?Thẳng đến cuối cùng mới hiểu được,Cái gọi là chính nghĩa,Cũng chỉ là ở đổi trắng thay đen.Văn phế chịu không nổi a, thỉnh làm lơ văn án đi, loạn viết......← biên chính là [ mù tạc không bằng thêm chút muối ] cửa hàng P bìa mặt, ta tỏ vẻ phi thường cảm tạ.~﹡~﹡~〖.Những việc cần chú ý.〗~﹡~﹡~① hiện tại chính thức xác định bổn văn cp là Tyllen là chủ, AllAllen vì phụ, hỗ trợ lẫn nhau ~~ liền màu đỏ tím.② bản nhân hành văn thực lạn, nhân vật tuyệt đối tan vỡ, cốt truyện cũ kỹ cùng manga anime cốt truyện phỏng chừng có rất đại xuất nhập.③ bổn văn thiên lôi cuồn cuộn, có thịt. Thỉnh các vị thân nhóm【 thận nhập 】! Cũng tự mang lam sóng!④ hoan nghênh tiến đến chụp gạch, thỉnh xuống tay nhẹ điểm ToTNgười nào đó bền lòng cùng trả lời số thành có quan hệ trực tiếp. Nếu trả lời quá ít, khả năng ( hơn phân nửa ) sẽ hố -.- vì thế, thỉnh các vị xem văn thân nhóm con chuột tả kiện nhẹ điểm một chút ↓ mặt cất chứa cổ vũ hạ ta đi ~~ cầu nhắn lại, cầu chỉ giáo, cầu cất chứa ~→→→→Cất chứa này văn chương←←←←PS: Nếu tới rồi tháng 10, thấy tác giả vẫn chưa đổi mới nói, thỉnh các vị thân nhóm không cần do dự địa điểm góc trên bên phải hồng xoa xoa đ…
Summary: "Em muốn làm gì?" "Em muốn tìm lại bản thân mình." ..."Anh muốn làm gì?" "Anh muốn ở bên em." "Anh sẽ ở bên em bao lâu?" "Chừng nào em còn cần anh ở đây."Pairings: ShuuShi, GinShi (mentioned)Cover art: ID 26323685 | Pixiv…
Minhyung nói với tôi:"Yêu một cái đầu lạnh và một trái tim cứng rắn làm anh đau."Tôi động mắt, mí mắt nhắm lại rồi mở ra như khoảnh khắc trái tim vỡ vụn trong thoáng chốc. Anh bảo trái tim tôi cứng rắn, có lẽ đó là lý do nó lành lại ngay sau khi nó vỡ tan. Tôi tì trán mình vào trán anh, đôi mắt Minhyung hoàn toàn tĩnh tại, không gợn sóng, không đau thương, yên bình như mặt biển về khuya mặc cho lời anh nói như dòng thủy triều sấn qua bờ biển. Tôi đã nghĩ rằng đôi mắt anh sẽ u sầu lắm, hoặc chí ít là quầng thâm mắt đậm hơn vài hôm trước - vào mấy hôm mà anh phải trắng đêm cho công việc. Nhưng đôi mắt ấy vẫn minh mẫn, tinh anh và điềm tĩnh nhìn vào tôi. Tôi thấy mình mà như lại chẳng thấy gì trong đôi mắt ấy.Tôi cười."Nên đừng yêu em nữa." Giọng tôi nhỏ, như chú đom đóm đang cố chứng tỏ thứ ánh sáng "vĩ đại" của mình với bầu trời về đêm, song thực chất thì nó chỉ như hạt cát cỏn con chẳng có lấy một cơ hội để tỏ mình. Tôi cứ tưởng như sự vỡ vụn tràn ra ngoài, ảm đạm nhuộm lên ba chữ tiếp theo sắp trượt khỏi môi. Cứ như tôi thều thào để tưởng niệm cho thứ gì đó sắp chết trong mình, trong khối óc, trong lồng ngực, trong hơi thở, trong đời."Đừng yêu em."Tôi thậm chí còn chẳng biết mình đang khẩn nài hay cố gắng để thuyết phục anh. Tôi nghĩ mình đang rơi, và rồi tôi thể hiện điều đó bằng cách buông lơi.Buông lơi anh, bỏ mặc mình.…
Camellia trân quý, anh có biết không?"Rồi một ngày, anh ấy đặt bước chân trần vào thế giới âm u mà tôi đã tự giam mình. Nhẹ nhàng đánh thức linh hồn cằn cỗi đã từng ngủ quên, bất chợt trở nên sáng bừng lên bởi thứ ánh sáng rạng rỡ. Từ ấy trong tôi, mọi định nghĩa đẹp đẽ nhất trần đời đều gói gọn bằng tên của anh ấy..."…