every song has a story behind it...💎warning : lowercasecatelogy : songfic (*), oneshot, twoshot,...(*)songfic: Dựa trên một bài hát, lời bài hát đan xen với truyện và sử dụng tình cảm của bài hát cho truyện.(from: https://vietharmony.wordpress.com/ban-can-biet/fanfic/)…
Văn Án:Tôi không biết khi ấy mình có còn nên im lặng? Bởi vì em cách tôi 3 bước, và bởi vì máu hoàng hôn rải đầy lên mái tóc thạch anh của em. Xúc động triền miên từ kiếp trước tràn về và tôi cố im lặng tựa không quen biết. Nhưng em...đoá Violet lộng lẫy của lòng tôi, em đang nở rộ.Truyện trên được viết dựa vào phần một "Cậu em màu hoa tím". Xin hãy đọc phần một để hiểu rõ fic này hơn.…
Thời Nghi từ từ mở mắt, khung cảnh thật xa lạ, có người đang nắm lấy tay cô là...Châu Sinh Thần . Thời Nghi nhìn thấy anh đang ngồi cạnh giường cô nằm nước mắt bỗng trào ra, cô cố gắng nhưng chưa thể mở miệng nói chuyện. Cô cố gắng gọi tên anh, cái tên mà mang lại cho cô sức mạnh, kéo cô về từ giấc mơ kiếp trước... "Châu...Châu Sinh Thần, em đã có một giấc mơ, giấc mơ rất dài, em mơ thấy chúng ta ở kiếp trước..."Nếu như ở kiếp trước họ đều không có một cái kết viên mãn thì ở đây họ sẽ có một cái kết tốt đẹp nhất. Châu Sinh Thần và Thời Nghi sẽ gặp lại từng người một, chỉ là họ không có kí ức kiếp trước. Nhưng sẽ có một vài người nhớ.Vì là fanfic nên sẽ là HE nha. Idea : Châu Sinh Như Cố/Trường An Như Cố - Nhất Sinh Nhất Thế Cre: Fanpage Nhân Cách Số 2 Là Người Quan Đường…
Sẽ ra sao nếu Tri Quân (Siwan) lớn hơn Đồng Quốc (Dongwook) tới chín tuổi?Là một đời che chắn. Là len lén đơn phương. Là khờ dại trông chờ những lời hứa hoang đường, mụ mị.Cho bão cuốn đi.Thôi vầy cho dễ hình dung nè: Tri Quân là anh Hai, nuôi Quốc khờ khác cha khác mẹ. Rồi bão cuốn đứa nhỏ đi tít mù khơi. Rồi anh ấy lay lắt, quần quật bươn chải giữa đất Sài Gòn trông chờ ngày gặp lại. Ờ thì gặp lại. Mà Tư Quốc nó thẳng, không cong. Chỉ một mình anh Hai mấy chục năm qua vẫn bấu víu vô mớ hứa hẹn mịt mùng. Rồi... Như Paul Newman từng nói về mấy giải Oscar: "Cái kiểu đâm đầu si mê một cô gái đẹp suốt tám chục năm ròng. Cuối cùng thì nàng cũng mủi lòng cảm động. Rồi thì bạn phũ: "Xin lỗi cục cưng, nhưng anh mệt thấy mợ luôn rồi. Kệ xác em đi."Tóm lại là ngược ngạo, là nát bấy rã nhừ. Đã quen cái mặc định Seo Moonjo mê muội cục cưng tới độ cuồng si thì thử đổi qua chiếc plot tréo ngoe này đi hén.Lớn đâu mà lớn? Chớm dại với đờiLớn như trà úa, rớt giọt chơi vơiCó những con đường, nắng mưa không tới...…
Pairing: Ngô Kiến Huy x Jun PhạmAuthor: Thea Thể loại: AU, xuyên thư, tình hữu độc chung, song khiết, chủ thụ, sủng thụ, ngược tra, ôn nhu thoát tuyến công x lí trí phun tào giá trị vũ lực cao thụDisclaimer: Nhân vật trong truyện không liên quan đến người thậtVăn án Một ngày Phạm Duy Thuận tỉnh lại phát hiện ra y đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình não tàn "Tổng tài bá đạo tới chiếm hữu ta". Y trở thành anh trai độc ác của nữ chính, rất ghét đứa con riêng này của cha nên dùng mọi thủ đoạn hãm hại nữ chính. Không chỉ vậy, anh trai này lại là gay, vì yêu thầm nam chính mà hết lần này đến lần khác câu dẫn nam chính. Đương nhiên, nam chính ngôn tình thẳng nam sắt thép đến liếc mắt cùng không thèm nhìn anh trai này. Kết cục nam phụ bị nam chính sai người đến cưỡng bức rồi không cam lòng mà tự tử. Phạm Duy Thuận siết chặt tay quyết định phải đối tốt với em gái, cách xa nam chính để thay đổi kết cục. Thế nhưng có gì đó sai sai. Nam chính mặt mày không vui nói với y: "Thỏ con, em sao lại đối tốt với đứa con riêng kia vậy? Cô ta định tiếp cận anh đó.""Đó là vợ tương lai của anh."Nam chính bình tĩnh cởi áo tháo thắt lưng, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Đến đây, anh dùng hành động nói cho em biết ai mới là vợ tương lai của anh." Phạm Duy Thuận: "..." Anh không phải thẳng nam sao?!…
"Rốt cuộc anh thích anh ấy nhiều đến thế là vì cái gì"Jaehyun ngậm kẹo mút trong miệng, nói.Doyoung thở hắt."Nói em cũng không hiểu."Ánh mắt cậu vẫn dõi theo bóng lưng Taeyong kề sát Johnny, ngày một xa dần."Sao đột nhiên lại thích ăn kẹo?"Jaehyun híp mắt cười."Vì anh từng nói lúc hôn không thích mùi khói thuốc."…
Trăng tàn gió lạnh, vách đá cheo leo, rừng tranh hiu quạnh. Nam nhân bạch y đứng ở mạn núi, tay khẽ siết tấm áo choàng trên vai, đôi mắt hờ hững nhìn về nơi xa xôi.Đôi mắt từng được ca tụng là sánh ngang quốc bảo, lấp lánh hơn pha lê, giờ đây ảm đạm không chút ánh sáng.Chẳng ai ngờ được, tài tử một thời, lại có ngày như vậy, một mình chốn sơn vu thủy dã, thân mang kịch độc, bên người không có lấy một tia dương khí. Nếu không phải y nội lực thâm hậu, hẳn giờ này đã vong mạng nơi đâu chưa biết chừng.Vậy mà, y vẫn kiên trì từng ngày, lết tấm thân tàn tới bên vách đá, mắt hướng xa xa, để rồi thu vào tầm mắt ngoài rừng cây bạt ngàn cùng tiếng thú hoang hú lên mỗi đêm lạnh thì cũng chẳng còn gì khác.Nhưng y biết, xa hơn nữa, vượt khỏi rừng trúc này, sẽ tới biên giới, nơi đó, là chiến trường.Ngàn binh ngã xuống, máu nhuộm ba thước đất, trở về thắng lợi được tôn làm anh hùng, thua trận sẽ có kẻ khác đứng lên thay thế, nắm tro tàn lẫn vào đâu, chẳng ai nhớ đến.Những kẻ sinh ra mang số phận chiến binh, cuộc sống chính là như vậy.Biết rằng mình không có hi vọng, nhưng y vẫn cứ chờ mong. Cảm giác man mác bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện, rốt cuộc lại trào lên, là vì ai chứ?Mối thù gia tộc không thể không trả, lại không nghĩ tới, có ngày bản thân lại vướng vào chần chừ...Vị tướng quân đang ở trên chiến trận, liệu chàng có biết, nơi này còn một bạch y nam tử vẫn thủy chung hướng ánh mắt về phía mình?…