[Tớ yêu cậu] anh cất tiếng nói khẽ,ánh mắt nhìn tôi cả phòng xem kịch bỗng im ắng. Dù là diễn nhưng tôi lại không hề biết nó lại là lời nói thật lòng của anh sau này........Giống bộ anime Komi không thể giao tiếp (komi can't communicate)…
Chết Không Phải Là HếtĐây là câu chuyện về cuộc đời, về tình yêu của hai con người có thật. Họ mất nhau vì buông tay nhau quá sớm, tình yêu cuối cùng bị vùi dập bởi sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người. Tình yêu không có lỗi...lỗi ở hai từ " Định Kiến "…
-okay, 1.. 2.. 3... 3 giáo viên và 27 con nít quỷ...!SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỢNG, KHÔNG ÁP DỤNG LÊN NGƯỜI THẬT!!ONLY WATTPAD!!KHÔNG COPY, LẤY IDEA!!OOC!!KHÔNG ĐỤC COUPLE!!TÔN TRỌNG!…
Trường trung học Phan Đăng Lưu có hai truyền thuyết sống. Một kẻ là "Bạo Quân" Nguyễn Thái Sơn, mạnh mẽ, ngang tàng, một câu nói có thể khiến cả đám đàn em răm rắp nghe theo. Một người là "Thiếu Gia Lạnh Lùng" Trần Phong Hào điềm tĩnh, sắc bén, không bao giờ tham gia ẩu đả nhưng lại chưa từng thua một trận nào.Hai con người, hai phong cách, tưởng như chẳng liên quan, nhưng lại đứng ở hai đầu chiến tuyến. Một người cai trị bằng sức mạnh, một kẻ giữ vững vị thế bằng sự nhạy bén và trí tuệ.Bất cứ ai trong trường cũng biết: "Thái Sơn và Phong Hào - nước sông không phạm nước giếng." Nhưng khi một biến cố xảy ra, đẩy cả hai vào thế đối đầu trực diện, mọi nguyên tắc bị phá vỡ.Thái Sơn cười lạnh:"Cậu nghĩ cậu có thể chơi trò cao thượng với tôi sao?"Phong Hào bình thản nhếch môi:"Tôi không chơi, nhưng tôi cũng không bao giờ thua."Giữa những âm mưu, những trận chiến ngầm và cả những khoảnh khắc rung động lặng lẽ, liệu kết cục của cuộc đối đầu này là thắng thua rõ ràng, hay sẽ có một sự thay đổi không ai ngờ tới?…
Sài Gòn về đêm, ánh đèn neon lập lòe như ánh mắt của một con thú săn mồi ẩn mình trong bóng tối. Tại Dragon - hộp đêm xa hoa nhưng cũng là sào huyệt của Hắc Long, luật lệ duy nhất là quyền lực, và ngôn ngữ duy nhất là máu.Trần Minh Hiếu, ông trùm đứng đầu thế giới ngầm, kẻ mà chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến kẻ khác run rẩy, lại vô tình để mắt tới Đặng Thành An - một tay lính mới bí ẩn, liều lĩnh và đầy tham vọng. Giữa những âm mưu hiểm độc, những viên đạn lạnh lùng và các mối quan hệ đầy rủi ro, họ vừa là đồng minh, vừa là kẻ thù, thậm chí đôi lúc còn hơn thế nữa.Trên bàn cờ của bóng tối, khi sự tin tưởng là điều xa xỉ nhất, liệu ai sẽ là kẻ sống sót cuối cùng? Hay tất cả đều phải trả giá cho những tội lỗi của chính mình?…
"mình yêu nhau yêu nhau bình yên thôi, mình nói với nhau bao điều rồi ngày mai nắng lên bình minh sẽ tới, tay nắm tay chẳng cách rời..."↪ lowercase, soft, mỗi chương chỉ tầm vài trăm chữ↪ tình tiết không có thật↪ bác sĩ thú y nguyễn thái sơn x họa sĩ trần phong hào…
nếu thái tử chịu nhìn về phía sau, nô tì tin rằng, thái tử nhất định sẽ thấy được một người tuy khờ khạo ngốc nghếch nhưng yêu người bằng tấm chân tình..!truyện chỉ là trí tưởng tượng.!sử dụng lowercase.!my otp.!ooc.!đăng trên wattpad.…
Thái Sơn đứng trước cửa căn biệt thự của mình, ánh mắt tối sầm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.Trên nền gạch trắng tinh, một người đàn ông hơn hắn bốn tuổi đang ngồi xổm, hí hoáy vẽ bậy bằng... tương cà chua."Anh đang làm gì đấy?" Hắn nghiến răng, giọng lạnh như băng.Người kia ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, long lanh như viên bi thủy tinh, miệng nở nụ cười hồn nhiên:"Anh vẽ con chó đó! Em thấy giống không? Nó tên là Bánh Mì!"Thái Sơn nhìn đống loằn ngoằn đỏ đỏ trên sàn, trán giật giật.Chó? Cái thứ kia mà là chó á?!"Anh..." Hắn bóp trán. "Anh có biết mình đang làm gì không?""Biết chứ!" Phong Hào gật đầu rất nghiêm túc. "Anh đang sáng tạo nghệ thuật! Em không hiểu đâu!"Không, hắn không hiểu thật.Ba ngày trước, hắn còn là một tổng tài lạnh lùng, giỏi giang, ghét nhất mấy tên ngốc nghếch gây rắc rối.Giờ thì sao? Hắn đang sống chung với một "ông anh" ba mươi tuổi, vô tư vô lo như đứa trẻ năm tuổi mà còn là do chính hắn đâm xe trúng.Hắn thở dài, tự hỏi liệu có khi nào mình nên đâm luôn lần nữa để sửa lỗi không.…