[JunPhuc] Vagabonds
"Vậy ra, chúng ta đều giống nhau...""Qui est le vagabond"Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả.Au gốc: mybong2k7…
"Vậy ra, chúng ta đều giống nhau...""Qui est le vagabond"Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả.Au gốc: mybong2k7…
gói gọn lại là sự tình cờ.…
Minh Phúc nhìn người bên cạnh, mỉm cười. Cuối cùng em cũng có thể gọi anh là của em rồi, nụ cười của anh, nước mắt của anh, sự mạnh mẽ của anh, sự yếu đuối của anh, em xin đón nhận hết, và trân trọng gọi tất cả là của em. Đến thời điểm này, tương lai có ra sao, cũng không tính được, có đến được tới đích hay không, cũng không còn quan trọng nữa rồi. Ít nhất ở hiện tại, cả hai có nhau, và hy vọng chặng đường sắp tới, cả hai sẽ trưởng thành cùng nhau.Ôi Hà Nội, khi mùa gió bấc về.…
Sydney chào tạm biệt anh như vậy đó. Với muôn ngàn suy nghĩ, với cảnh biển đẹp như mơ, với ánh nắng chứa chan của sớm hè, với cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, với một đóa hoa cho anh, với một đóa hoa trụi lủi, và với lời chốt "Sydney dấu yêu" từ người ấy.…
"Từ khi nào vậy?" - Duy Thuận đột ngột hỏi"Từ khi nào em thích anh?""Không, từ khi nào em nhận ra?""À, từ khi em vẽ tranh về anh."Duy Thuận ngẩng đầu lên, nhìn em tò mò."Em có thể nói dối, em có thể diễn, nhưng tranh của em thì không. Khi em vẽ anh, và khi em nhìn vào bức tranh đó, em đã biết em không thể nào tự mình lừa dối mình nữa rồi. Ngòi cọ của em chưa bao giờ nói dối, em biết điều đó."…
Trong một nhóm nhạc, việc các thành viên yêu nhâu không hẳn là vấn đề. Vấn đề thật sự bắt đầu sau khi họ chia tay.Gương đã vỡ liệu có ngày lành?----------------Chào mừng quay trở lại mới một chiếc hố mới toanh 🕳️🥳…
Mẩu truyện nhỏ về chàng huynh trưởng nhà Slytherin và em bé năm nhất nhà Gryffindor…
Ừ, Kyoto thương nhớ. Bởi vì ở tận trấn cổ Kyoto, anh vẫn không ngừng nhớ thương một người.Nắng vẫn giòn tan trên sân đền, gió nhẹ lay hàng cây, và trái tim Duy Thuận chưa bao giờ an yên đến như vậy. Về thôi, về với Sài Gòn, có người đang đợi mình. Kyoto à, hẹn một ngày không xa nhé.…
"Mọi người đều nhớ em mà.""Vậy... anh có nhớ em không?""Đã đi đâu mà nhớ!"…
Một vài dòng suy nghĩ vẩn vơ tại sao Phúc là marshmallow và tại sao Jun là socola đắng ☕️ 🐇🦫…
"Toàn thể đất nước biết em thích anh, nhưng anh thích em chỉ mong là em biết."*Tag: Thanh xuân học đường, Showbiz, Song phương thầm mến, Slice Of Life.*Ghi chú: Đói ke nên tự viết fanfic để delulu, chống chỉ định cho chánh quyền. Tất cả tình tiết chỉ là hư cấu, OOC.Tác giả thích mấy cái hint nhỏ nhẹ mềm xèo nên sẽ chậm rãi, ai gu dồn dập dăm điên thì chờ qua nửa đầu truyện ạ.…
những ngày hạ rồi sẽ lại về. nhưng chuỗi ngày nắng nhuộm vàng ươm có một em yêu anh đến trời nghiêng đất ngả...e là chỉ đến một lần này nữa mà thôi.___phạm duy thuận và tăng vũ minh phúc đặt mùa hạ của mình ở trong nhau.…
Couple chính: SooKayCouple thứ chính: JunPhúc…
"Cậu có thôi đi không hả?""Mợ chịu lấy anh thì anh dừng lại.""Ai là mợ của cậu?" Trần Anh Khoa trừng mắt. "Tôi nhất quyết không bao giờ lấy cậu đâu, mời cậu út Sơn về cho."…
*Disclaimer: mọi thứ chỉ là sự hoang tưởng của tác giả, không liên quan tới đời thật. Xin đừng bế đi đâu ngoài đây nha 🫶*…
đếm đi đếm lại chả mấy ai bình thườngmấy con người mát mát kì cục từ ghét ghét thành iu iu thôi…
❀Tôi nhớ em, nhớ nơi góc phố nhỏ ít người qua lại, nhớ tiệm hoa xinh xắn treo đầy bóng đèn em vẽ, nhớ cả những con chữ trên cuốn sổ tay em viết. Gặp em vào ngày tuyết rơi. Chờ em vào những ngày xuân hoa đơm nở...❀…