Nội tâm - Hội Trưởng, Ngoại lệ - Trùm Trường
viết vuicuộc hành trình tán đổ em học sinh mới của Trùm Trường và cách hội trưởng yêu thương nội tâm của mìnhcp: Hiếu×An Quang Anh×Đức duy…
viết vuicuộc hành trình tán đổ em học sinh mới của Trùm Trường và cách hội trưởng yêu thương nội tâm của mìnhcp: Hiếu×An Quang Anh×Đức duy…
Ở lại với tình yêu và em,và nếu không..…
Truyện chỉ lấy tên nhân vật, còn hầu hết các tình tiết đều là giả..Quang Anh và Đức Duy là người yêu cũ của nhau.Tất thảy, như một giấc mơ đẹp mà hễ ai mơ thấy đều ước nó mãi chẳng bao giờ có hồi kết.Cá cược thì thua, nhưng yêu lại là thật....Truyện của tớ là độc quyền và dựa hoàn toàn theo trí tưởng tượng của tớ, nếu hợp nhau thì chúng ta ngồi lại bàn luận, không hợp thì rời đi để tránh các xung đột không đáng có nhé, cảm ơn các cậu vì đã chú ý tới chiếc ổ nhỏ và những chiếc fic nhỏ xinh của tớ ạ ❤️ Vui lòng không mang đi reup dưới mọi hình thức.…
Dưới bầu trời xanh thẳm của huyện Tâm Bình, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận và dòng sông hiền hòa uốn lượn quanh những mái nhà tranh, có một chàng trai trẻ nổi danh khắp vùng vì tài nghệ chơi đàn. Đức Duy - cậu út nhà họ Hoàng, từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu âm nhạc, tiếng đàn của cậu tựa như nước chảy mây trôi, khiến ai nghe cũng không khỏi thổn thức.Quang Anh - cậu cả nhà họ Nguyễn, là người bạn thuở nhỏ, cũng là người được sắp đặt trở thành phu quân của Đức Duy. Hai người lớn lên bên nhau, cùng chia sẻ những kỷ niệm ấu thơ dưới bóng tre làng. Nhưng nếu như Quang Anh là người mang trong mình trách nhiệm của gia tộc, luôn nghĩ đến việc kế thừa sản nghiệp, thì Đức Duy lại mang một trái tim tự do, khao khát được đi xa, được chạm đến những âm thanh mới lạ ngoài kia.Sau ngày thành thân, những tưởng cuộc sống của họ sẽ bình yên trôi qua như bao cặp vợ chồng khác, nhưng Đức Duy vẫn không nguôi mộng tưởng về con đường âm nhạc. Cậu muốn rời quê nhà, lên tỉnh để học hỏi, để gặp gỡ những nghệ nhân thực thụ, để tiếng đàn của mình không chỉ vang vọng trong phạm vi huyện Tâm Bình mà còn vươn xa hơn nữa.Nhưng Quang Anh không đồng ý.Với hắn, chuyện rời làng để theo đuổi một thứ mơ hồ như âm nhạc là điều không thể chấp nhận. Một người đã là phu nhân của hắn, thì nên ở nhà, vun vén gia đình, lo lắng cho tổ ấm, chứ không phải chạy theo những ước mơ viển vông.Những ngày sau đó, giữa họ dần xuất hiện những vết rạn. Đức Duy không cam tâm bị giam cầm trong khuôn khổ, cậu muốn tìm cách thuyết…
Hắn là Nguyễn Quang Anh người được mọi người trong giới huyền môn ca tụng với cái danh "MệnhNgoại Chi Nhân" là người không nằm trong số mệnh của trời đất, có sức mạnh đáng gờm còn có thể nhìn thấu tương lai. Cậu là Hoàng Đức Duy được hắn ta nhặt được bên đường mang về và đặt tên nuôi nấng.Chuyện tình của họ sẽ như thế nào mời mọi người cùng theo dõi.*Lưu ý: CÁi ý tưởng mệnh ngoại chi nhân mình lấy từ kênh youtube Đất đồng Radio tác phẩm Tổ sư Vinh mong mọi người không to6 ạ vì tác phẩm này mình viết lúc rảnh rảnh thôi nếu mọi n gười có toxic quá thì mình sẽ xóa ạ…
gài một chiếc bẫy tình khi đã rơi vào rồi thì đừng mong có lối thoát•bẫy•…
|rhycap|"và ngọn đèn kia sáng rực lênrọi đường đưa anh tìm đến một khoảng trời thật mới nhưng chẳng có em..."fic tớ dựa trên bài hát Hào Quang để viết lên nhưng tớ viết dựa trên khoảng thời gian của RV3 và ATSHkhông chuyển thể…
Giới thiệuDuy - một bác sĩ tai mũi họng trẻ tuổi, lý trí và mạnh mẽ. Quang Anh - một ca sĩ nổi tiếng, rực rỡ trước công chúng nhưng lại kiên định trong tình yêu. Họ gặp nhau trong một lần khám bệnh, mập mờ trong những rung động khó gọi tên. Một đêm buông thả, một người muốn nghiêm túc, một người lại lùi bước. Nhưng trước khi có thể tìm ra câu trả lời, drama bùng nổ. Truyền thông soi mói, dư luận phán xét: *"Tình yêu sai trái?"*. Duy biến mất giữa tâm bão, không cho Quang Anh cơ hội giải thích. Hai năm xa cách, một người ra đi, một người ở lại chiến đấu. Nhưng tình yêu chưa từng nguội lạnh. Khi gặp lại, liệu họ sẽ tiếp tục bỏ lỡ nhau, hay lần này dám đối diện với trái tim mình?…
ê caprhy kp rhycap nhâbị thèm nên làmlà mí đoạn text của hai nhỏ trog trí tưởng tượng của mihaha ihi ehe oho uhu yhy_ mình là sứaChancei…
Tên cũ: Triều Đại Hai bà Tên mới: Notre DynastieNghĩa y chang nhưng sang hơn( Lưu ý: Kiều trong đây là nữ nhé )~~~~…
đọc đi rồi biết…
Ai là ánh sáng - và ai là người đang thiêu rụi nó?…
Truyện chỉ lấy tên nhân vật, còn hầu hết các tình tiết đều là giả.Một em nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn, lễ phép chăm học chăm làm, lại có niềm đam mê với âm nhạc.Em gặp một anh lớn hơn mình, nhiều kinh nghiệm, trải qua nhiều khó khăn, và cùng có chung niềm đam mê với em nhỏ.Chẳng thể rõ mối quan hệ của em nhỏ và anh lớn là tình bạn hay tình yêu, nhưng em bé trân trọng mọi khoảnh khắc bên anh lớn lắm, và anh lớn cũng không ngoại lệ...Hào Quang Của Chúng Ta, hãy đi cùng nhau nhé!.Truyện của tớ là độc quyền và dựa hoàn toàn theo trí tưởng tượng của tớ, nếu hợp nhau thì chúng ta ngồi lại bàn luận, không hợp thì rời đi để tránh các xung đột không đáng có nhé, cảm ơn các cậu vì đã chú ý tới chiếc ổ nhỏ và những chiếc fic nhỏ xinh của tớ ạ ❤️…
- Tớ thích cậu- Quang Anh thích tớ á? Tớ cảm ơn nhé- Hoàng Đức Duy!! Không phải là cảm ơn- Vậy...tớ rất cảm ơn Quang Anh…
..............…
"Giữa mùa gió xô nghiêng phận nhỏ, hai đứa trẻ nép vào nhau, khâu chặt những chỗ rách trong lòng bằng thứ yêu thương chưa hề phai nhạt - dịu dàng, mộc mạc, mà ngọt đến quặn tim."câu chuyện có chuyển biến khá chậm do mình muốn từng khoảng khắc của 2 bạn nhỏ được miêu tả rõ nét nhất có thể. Có thể văn phong của mình chưa ổn lắm nên mong mọi người góp ý cho mình học tập ạ.…
RhyCap ✅ ở đây có 🔞 Mỗi chap 1 câu chuyện Thể loại : { trôn có lài , song tính , cưỡng hiếp , loạn luân, tập thể nam x nam .....}…
"Em đừng cười kiểu đó với người khác nữa."Đức Duy khựng lại, bàn tay đang cầm cốc trà sữa hơi run."Kiểu gì cơ?"Quang Anh không trả lời ngay. Ánh đèn phòng hậu trường hắt lên gương mặt Duy - yên tĩnh, sáng, và quá mức dịu dàng."Cái kiểu cười khiến người ta tưởng em có ý gì đó." - Giọng Quang Anh trầm, đều, không nhanh không chậm - "Trong khi... em chỉ hay cười như thế với anh."Duy cắn nhẹ môi, đôi mắt lảng tránh."Anh để ý kỹ thật đấy.""Với em thì anh luôn để ý."Quang Anh bước lại gần. Rất gần. Cái khoảng cách khiến tim Duy đánh trống trong lồng ngực."Từ bây giờ," - cậu nói chậm rãi - "đừng mang ánh mắt đó, nụ cười đó... cho ai khác nữa. Được không?"Duy im lặng.Một lúc sau, cậu nhỏ giọng, gần như là thì thầm."Vậy... anh tính làm gì với ánh mắt đó?"…