Tiếc nuối trong thanh xuân mà các bộ phim thanh xuân vườn trường trung quốc có kết thúc HE tôi từng xem, đã gieo hi vọng một ngày tôi sẽ gặp lại anh. Nữ chính Hoan Chi yêu Đồng Thuấn cái nhìn đầu tiên từ lớp 8, ấy vậy mà đến anh anh biến mất khỏi cuộc đời nữ chính cô mới nhận ra đây là định mệnh đời mình. Sau này, cô chọn học ngôn ngữ Nhật và một lần đến đây du lịch. Bước đến đền thờ có tiếng thiêng về tình duyên. Chẳng biết cô đã lỡ ước điều gì, mà sau này chính điều ước này khiến cô gặp anh trong mơ. Nó chân thật đến mức cô sắp không phân biệt giữa 2 thế giới, đời thật và giấc mơ nữa rồi.…
Cảm xúc của tuổi dậy thì thật khó diễn tả, chẳng muốn buông mà cũng chẳng dám nói, cứ thế sẽ lạc mất nhau mãi mãi, cứ mạnh dạn nói ra lời trong lòng biết đâu họ cũng đang chờ câu nói đó…
Người ta nói, tình đầu thường dang dở.Nhưng nếu bạn từng yêu một người ngồi sau lưng suốt cả năm học -Một người luôn im lặng, luôn nhìn bạn mà không nói gì,Một người biết bạn thích gì, buồn khi nào, và lặng lẽ biến mất không để lại một lời -Thì bạn sẽ hiểu, có những người chỉ bước qua thanh xuân một đoạn......nhưng ở lại trong tim bạn cả đời.Năm mười bảy tuổi, tôi từng không tin vào chuyện thích một người chỉ vì một ánh mắt.Cho đến khi gặp Trí.…
Cuộc sống luôn sẽ có nhiều điều để chúng ta hối tiếc nên Mộc Hân chỉ đang cố để không vương vấn cả một đời mà thôi...chàng trai thời niên thiếu của tôi...ước mơ thanh xuân và mãi sau này của tôi...đừng quên tớ được không?...chờ tớ đuổi kịp cậu được không?Cô gặp anh năm cô 11 tuổi, mặc dù học cùng một lớp nhưng mãi đến năm cô 13 tuổi anh và cô mới bắt đầu nói chuyện, thực ra chỉ do sắp lại chỗ ngồi, anh ngồi gần cô nên luôn bắt cô dọn vệ sinh lớp thay anh, ghi bài thay anh, mua đồ ăn sáng cho anh, làm việc này cho anh, làm việc kia cho anh...Cứ ngỡ mọi chuyện vẫn sẽ như vậy, nhưng 2 năm sau họ phải đối mặt kỳ thi chuyển cấp, biết rằng sẽ không được học cùng nhau vì anh quá xuất sắc còn năng lực của cô không thể theo kịp anh nữa. Nhưng thật lòng cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ rời tỉnh T sang tỉnh X, chưa một lần anh nhắc đến điều này, còn không cho cô nói một câu chào tạm biệt...thì ra mùa hè năm lớp 9 là mùa hè chia tay trường cấp 2, chia tay lớp học vô vị và cũng chia tay anh...thì ra 2 năm qua anh đã khắc sâu vào tâm trí cô mất rồi...một lần chia tay là một lần khắc cốt ghi tâm 10 năm gặp lại."Anh cứ theo đuổi hoài bão của mình và em cũng vậy, nhưng đến một ngày em không đuổi kịp anh nữa có thể quay về với em hay không?"P/s: em lần đầu viết truyện rất mong được mn góp ý để em tiến bộ. Em xin cảm ơn 😖😖😖…
"Thanh xuân của tôi đẹp nhất là khi có anh" tôi rất thích câu nói đó. Kể về 1 cặp đôi thanh mã trúc mã đã có hiệp định kết hôn với nhau từ khi còn chưa ra đời do 2 ông bố sắp đặt. Và trong quảng thời gian lớn lên đã có biết bao nhiêu sự cố, liệu họ có đến được với nhau ? Hãy cùng xem nhé.…
"Du này." Minh Ngọc ngẩng đầu lên. Đôi mắt sáng trong của em lướt trên mái tóc và đặt lên khuôn mặt tôi, khiến tôi bỗng thấy lòng mình bồn chồn như đổ lửa. Tôi quay lại, nhìn em như cách Ngọc vẫn đang nhìn tôi, nhưng cái nhìn của tôi lại không đủ sức làm em phải ngượng ngùng quay đi."Em đây." Tôi nhẹ giọng. Đã trải qua vài chục giây đối mắt, vậy mà Minh Ngọc vẫn chăm chú nhìn tôi không rời. Nắng vương bên cửa sổ, rọi vào mắt em một màu nâu trong veo như thạch. Minh Ngọc đã sắp bước qua tuổi hai mươi rồi, nhưng em vẫn còn giữ lại được những đường nét thơ dại của một thiếu nữ mới lớn. Thú thật thì, tôi vẫn nghĩ cô gái này khá giống một con mèo, không chỉ ở vẻ bề ngoài.Sau cùng, Minh Ngọc vươn tay ra, dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt khẽ những sợi tóc loà xoà rơi trên sống mũi tôi. Làn da em đỏ lên dưới màu nắng vàng ửng. Tôi lại thấy tim mình lại hẫng đi một chút, khi đã cố kéo bản thân thoát khỏi mong muốn được nắm và hôn nhẹ lên bàn tay của người kia."Liệu cậu có bao giờ muốn theo đuổi một điều gì đó cho đến hết tuổi trẻ của mình không?"(nghe bcuoi vl huhuhuhu=))))))))))) )…
Đây là câu chuyện giữa tớ và cậu ấy, Chúng tớ cùng tuổi, gặp nhau tại lớp học thêm - nơi những ngày cuối tuần không chỉ có bài tập và kiểm tra, mà còn có nụ cười của cậu, ánh mắt tớ dõi theo, và cả những trò trêu đùa. Dù vui đến mấy cũng có lúc phải tạm biệt. Sắp tới, tớ sẽ phải ra ngoài ôn thi, nên chỉ còn 9 tháng để thấy cậu. 9 tháng - khoảng thời gian không dài, không ngắn, nhưng có lẽ là khoảng thời gian để... tớ thích cậu mà chẳng cần cậu phải biết.... tớ học cách vừa nhớ vừa giữ khoảng cách. Có thể sau 9 tháng, tớ sẽ lặng lẽ rời đi ... Nhưng là cùng với nụ cười chứ chẳng phải nước mắt ... Vì tớ đã thích cậu chân thành ... Vì tớ nghĩ "Nếu thật sự có duyên, xoay vòng thế giới cũng sẽ tìm thấy nhau.". - Hạ Linh -…
Nó hơi mệt nên nằm bò ra bàn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi nhẹ nhàng lay lay trong tiếng gió quạt. Mắt lim dim có vẻ sắp ngủ.Hạ khẽ hít một hơi. Người nó khá thơm mùi nước giặt. Không bị lẫn mùi mồ hôi.- Không cần phải ngửi, tao biết tao thơm mà.- ... Hạ câm nín, chỉ lặng lẽ rút ra cho nó một tờ khăn giấy. - Lau bỏ đi, tí thấm ngược lại ốm.Thấy nó không trả lời, Hạ lại đưa tay định nhét lại vào cặp. Bất chợt, nó nắm lấy cổ tay Hạ.- Á, mày làm cái trò gì đấy? Bỏ tay tao ra.- Mày lau cho tao.- Không, mày có biết bao nhiêu mắt đang nhìn tao với mày không?- Lỡ tí tao ốm thì sao?Nó lại chỉ biết câm nín. Đúng là lời của mình tự bẫy mình.Nó suy nghĩ một chút, vẫn là tại mình quan tâm trước.Hạ đưa tay, khẽ nắm lấy tóc nó, nhẹ nhàng lấy giấy thấm mồ hôi trên mặt. Xong việc, nó vò tóc Hải rồi nhét vào tay nó tờ giấy vừa lau.- Đồ của ai nấy nhận nha.Hải không nói gì, chỉ nhận tờ giấy rồi úp mặt vào bàn, cười khẽ.…
Truyện nói về một cô gái cấp hai tên Lâm Tiểu Kim (Chú ý : Truyện được viết dựa trên chuyện đời thực của một người bạn của tôi và thêm chút yếu tố kỳ ảo và mượn tên khác không sử dụng tên thật) Bước vào năm lớp sáu , cấp hai cô rất nhút nhát và cô vốn tự ti với thân hình cũng như không được xinh đẹp như những cô bạn mới cùng lớp nên không có nhiều bạn . Cô có hai người bạn khá thân là Nguyễn Thị Ánh và Trương Kim Ngân , họ khá xinh . Cuộc sống cô trở nên đơn độc hơn khi bị nhắm làm trò tiêu khiển cho lớp trước bao nhiêu bạn học mà cô không thể làm gì được đành phải khép mình mà vui vẻ cho hết năm học . Sau bao lần muốn nghỉ học vì hết sức chịu đựng cậu đã không may gặp tai nạn trong lần tập thể dục buổi chiều tại trường , nửa tháng sau cậu hoàn toàn hồi phục và quay lại trường trong bao nhiêu sự ngỡ ngàng của trường...Gửi : Trường Trung Học TTHA…
hai khứa này là hàng xóm của nhau, nói chung là huynh đệ đồ đó. Hai nhà chơi thân, hai khứa này gắn bó từ thời mỗi đứa cầm cái bình sữa. Thằng thì thẳng thằng thì thích thằng kia. cốt dữ chưa má=)))). Hai nhà xưa cũng hay trêu sau này làm thông gia của nhau, mà ai ngờ sau này hai thằng đực rựa yêu nhau thật=)))). Nó gọi là trêu lắm vận vào luôn. top vs bot thì để độc giả đoán cho thú vị=))))). Truyện đầu tay nên có gì sai sót mọi ngừi góp ý và hoan hỉ cho sốp nhe. yêu các con vợ…
Tên truyện: Mật Ngọt Tác giả: Mây BayThể loại: Học đường, lãng mạn, vui nhộnTuổi trẻ như một quả anh đào đầu mùa, căng mọng nhưng lại có chút chua chát. Còn tình đầu, lại là mật ngọt, len lỏi vào từng tế bào, xoa dịu những tâm hồn còn vụng dại.Mật ngọt là câu chuyện về những tháng ngày cuối cùng của tuổi học trò, nơi những giấc mơ, hoài bão, và cả những rung động đầu đời được gói ghém cẩn thận. Đây còn là câu chuyện về một mùa hè cuối cấp đầy biến động, nơi tình bạn bị thử thách bởi những rung động đầu đời. Tình cảm đơn phương, sự ghen tuông, những bí mật ẩn giấu... tất cả đã tạo nên một cơn bão lớn, đe dọa cuốn phăng mọi thứ. Giữa những bộn bề ôn thi, những lựa chọn tương lai, họ đã cùng nhau chia sẻ, cùng nhau trưởng thành. Thế nhưng, liệu tình yêu có trở thành rào cản, khiến tình bạn rạn nứt? Liệu họ có đủ sức mạnh để giữ chặt lấy nhau khi những bí mật, những hiểu lầm ập đến?Liệu những giọt mật ngọt ấy có đủ sức để hàn gắn những rạn nứt của tình bạn, để hóa giải những hiểu lầm, và để chữa lành những vết thương?…
Hạ Chí Chưa Đến (夏至未至)Tác giả: Quách Kính Minh (郭敬明)Thể loại: Hiện Đại, Tình Cảm, Thanh Xuân...Câu chuyện bắt đầu ở thành phố hư cấu Thiển Xuyên, một thành phố nằm ở phía Bắc trồng đầy những cây long não to lớn. Vài bạn trẻ bắt đầu cuộc sống cấp 3 của mình, mọi thứ dường như bình lặng và chậm chạp khác thường, đem theo đặc điểm khiến người ta lờ mờ buồn ngủ của mùa hè, giống như ánh nắng buổi chiều hè rực rỡ tựa nét mực thư pháp. Câu chuyện chính là bắt đầu trong một hoàn cảnh như thế.Sau đó những bạn trẻ từng kề vai sát cánh vì tốt nghiệp mà chia xa. Từ đó số phận của mỗi người có vô vàn khác biệt, cánh cửa của thế giới người lớn mở ra, thế giới bên trong từng chút từng chút một hiện ra trước mặt họ. Ở các ngóc ngách của thế giới, những bạn trẻ có ước mơ này đều đang tự mình nỗ lực phấn đấu. Thế nhưng, họ vì huyên nhiễm thế tục mà trôi dạt vô định, họ huỷ hoại chính mình trong tình bạn tốt đẹp, họ vì tình bạn sâu đậm mà quên mất lời hứa tuyệt đẹp nhất khi đó... Vào lúc mà mỗi một người đều bị cái thế giới cấp tốc chạy đến đụng phải, đến nổi không còn thấy rõ tương lai, họ không biết rằng sau đó nghịch cảnh lớn hơn sắp rơi xuống, cũng chính vì những chuyện tiếp theo đó, nghịch chuyển và huỷ hoại hầu hết cuộc đời của mỗi người. Ở nơi cách xa mùa hè nhất, thời gian 10 năm khiến người ta phát hiện ra rằng, ngoại trừ kí ức, không gì có thể vĩnh cửu, nhưng họ đều đã học được yêu thương và trưởng thành.Trans by: lttrinh…
Tên truyện: [12 chom sao] Come On, BabyTác giả: Aries-1204, ImTieuNhuocThể loại: Học đường,hài hước,lãng mạn,tình yêu tuổi học trò, thanh xuân vườn trường, ngược, sủng, ngọt,...đa gia vịNữ: Bạch Dương, Sư Tử, Thiên Yết, Xử Nữ, Song Ngư, Thiên Bình.Nam: Song Tử, Ma Kết, Cự Giải, Nhân Mã, Kim Ngưu, Bảo Bình.Lưu ý:- Ai cũng có đất diễn nhưng không chắc sẽ đều. Mà ai thiếu đất diễn sẽ được bổ sung thêm ngoại truyện riêng.-Tác giả: Aries hiện tại đang trong quá trình luyện viết. Còn Nhược viết lại năm nên sẽ nội dung sẽ do Aries nghĩ là chính,Cố Tư Hạ sẽ viết.-Tác giả Aries khỏi nói cũng biết cung Bạch Dương nhưng văn phong do Tư Hạ viết nên cũng bằng không.…
𝐖𝐚𝐫𝐧𝐢𝐧𝐠Không được mang truyện đi bất kì đâu khi chưa có sự cho phép. Không reup lên các nền tảng mxh. Đây chỉ là TRUYỆN thôi đừng áp đặt vào cuộc sống của các nhân vật trong truyện ạ. Tận hưởng nó và 1 lần nữa không áp đặt ở ngoài đời 🙏🥺𝑺𝒖𝒎𝒎𝒂𝒓𝒚cô ta buộc tội tôi là người phá hoại gia đình của cô ta. cô ta đay nghiến tôi là đồ lưu manh lừa đảo, ngoài mặt lúc nào cũng ra vẻ hiền lành vô hại nhưng lòng dạ xấu xa, mắng tôi là loại lẳng lơ xảo quyệt, là kẻ thứ ba đã cố tình chen vào ly gián, gặm nhấm, đầu độc tình cảm nồng nàn thắm thiết mà vợ chồng cô ta đã dày công vun đắp bấy lâu. "một thằng đĩ điếm" - là lời cô ta thốt ra thật xúc phạm.không đúng.... oan cho tôi, cô ta điên thật rồi, nói năng lảm nhảm chẳng còn tỉnh táo nữa. đừng để cho nước mắt của cô ta, tiếng nức nở, làn da xanh xao, đầu bù tóc rối của cô ta mà xót thương. cô ta đơm đặt vu khống cho tôi đấy. hoàn toàn vu khống. tại sao anh và tôi yêu nhau trước mà cô ta lại trơ trẽn dùng những từ ngữ ấy để xúc phạm tôi như thế chứ..?…
Ngày 14/6Trúc Anh cầm theo 2 bó hoa đến cổng trường THPT V.Quỳnh Chi chạy ra từ trong lớp 12A11, kéo Trúc Anh vào trường."Tao đợi mày mãi. Vào đây chụp với tao."Cô đưa cho Quỳnh Chi bó hoa hướng dương, tay giữ lại bó hoa hồng."Này tặng mày, tốt nghiệp vui vẻ nhé!""Ừm, tao cảm ơn. Ơ mà còn 1 bó hoa hồng mày cho ai đấy?" Nó ngơ ngác hỏi lại.Trúc Anh chỉ cười không nói thêm gì nữa, lấy điện thoại từ trong túi xách. Nhắn tin cho tài khoản 'becauseethwho'[Anhz] : Có thể ra đây được chứ? Tôi đến chụp ảnh kỉ yếu cùng Chi. Tôi cũng muốn chúc Hải tốt nghiệp vui vẻ.Tin nhắn hiển thị đã xem, nhưng không được trả lời lại.Cô đứng nghĩ nghĩ một lúc, vỗ vai Chi."Ê tao đi ra đây tí, mày cứ chụp ảnh lẻ trước được không?"Nó gật gật đầu, bảo cô đi nhanh chút.Trúc Anh ôm bó hoa đi ra gần cửa lớp 12A11 thì dừng lại, nhìn thấy người mình muốn gặp. Đứng sau cửa sổ vẫy vẫy tay. Người đó đi ra, đứng trước mặt Trúc Anh."Cảm ơn Trúc Anh nhé."Cô cười cười chạy ra chỗ Quỳnh Chi để chụp ảnh."Từ từ, quay ra đây tao dặm lại phấn đã." Quỳnh Chi kéo người cô lại. Mặt cô nhìn thấy góc sau của trường, cũng vừa hay thấy luôn cảnh Việt Hải vứt bó hoa hồng cô tặng vào thùng rác gần đó...…
Ít nhất là tôi muốn vuốt ve em không chỉ bởi ngữ điệu đầy âu yếm của nhạc Trịnh. Chúng là một chuỗi huyền thoại xứng đáng được lưu truyền mãi về sau với toàn bộ giá trị nguyên sơ đơn thuần, không phải ở thời đại nào cũng có một Trịnh Công Sơn làm ngờ một giọt nước lay động mặt hồ cả.---Thể loại: Girl x Girl, Romance, Angst.Không được reup hay mang đi bất kì đâu trước khi có sự cho phép của tác giả. Hãy tôn trọng lẫn nhau. Nhân vật trong truyện thuộc sở hữu bởi tác giả, vui lòng không report truyện hay bình luận xấu với mục đích không chính đáng.…
"This is not a love story, this is a story about love."Câu chuyện mà mình muốn kể không phải là một chuyện tình, nó nhiều hơn thế. Đó là câu chuyện về tình bạn, tình thân, tình yêu, và tuổi trẻ. Mình là một người trẻ đang try to figure things out ở tuổi đôi mươi này, và dĩ nhiên, thời cấp 3 ngây ngô của mình đã trôi qua rồi. Mình mong câu chuyện mà mình viết nên có thể giúp những người trẻ như mình cảm thấy được một chút ấm áp và bớt sợ hãi trên con đường trưởng thành. Và, dù bạn đang ở độ tuổi nào, mình mong bạn có được một tuổi 17, 18 thật trọn vẹn và tươi đẹp. Bất cứ khi nào nhớ lại những tháng ngày ấy, bạn đều có thể mỉm cười, như mình đã, đang và sẽ."Tất cả những người đã cùng tôi chen chúc trong thời thanh xuân chật chội ấy, ai cũng mang trong mình đầy lí tưởng và hoài bão, từng bước tạo nên con đường của riêng mình sau này. Thịnh Công đã từng hỏi tôi rằng, có hối hận vì khi ấy đã không thổ lộ hay không, tôi cũng chỉ mỉm cười. Dường như, khi đem lòng đơn phương ai đó, tình cảm càng sâu đậm, thì bản thân sẽ càng tự hoài nghi. Tôi khi ấy trong mắt mọi người xuất sắc là thế, ưu tú là thế, vậy mà tôi lại cảm thấy mình thật "què quặt" trước cậu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Diệp Mai năm 18 tuổi là tự ti đến hoang đường, cũng kiêu ngạo đến khó tin, đúng là tột cùng mâu thuẫn. ...Ngày tốt nghiệp, chúng tôi nói lời tạm biệt như thường lệ. Nhiều năm sau, tôi nhận ra rằng chính thanh xuân đã nói lời tạm biệt với tôi của ngày hôm đó..."…
"Thật là, cái gì mày cũng giành hết của tao... sao mày không giành lấy tao luôn đi !?"Đôi thanh mai trúc mã Duyên và Khánh đã thân thiết với nhau từ khi vắt mũi còn chưa sạch, hai đứa nhóc thân mật gọi nhau bằng những biệt danh nhí nhố. Duyên thích ăn bánh gối nên gọi là "Bánh gối", Khánh cung Song Ngư nên gọi là "Cá". Cứ vậy mà tình bạn kéo dài đến cuối cấp 2. Đối diện với cánh cửa chuyển cấp mà Duyên buồn rầu vì hai người phải chia xa vì nguyện vọng mỗi người một khác. Cô đơn suốt năm học lớp 10, khi lên lớp 11, Duyên bỗng bất ngờ bởi cậu bạn năm nào...Một tác phẩm nhảm nhí và máu chó tạo nên bởi sự kết hợp của MAKAMO và TohaĐây là một tác phẩm teenfic vui vẻ(?), không dành cho những người quá nghiêm túc. Nội dung được dựa trên 1 câu chuyện có thật nhưng cũng kết hợp với nhiều sự tưởng tượng xa vời, không áp dụng vào thực tế và cũng không để ám chỉ một cá nhân cụ thể nào. Mong mọi người đón nhận tác phẩm với tâm thế thoải mái.…
-"Vào những năm cuối cấp 2 tôi đã dành gần như tất cả thời gian, công sức, máu, mồ hôi và nước mắt để lao đầu điên cuồng vào việc học.Gạt đi những đam mê cháy bỏng cuối cùng tôi cũng đã thành công đậu nguyện vọng vào trường mà tôi hằng mong muốn. Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch 'xây dựng tình cảm học đường như trong tiểu thuyết' mà tôi đã khổ tâm gây dựng nên."-"Vậy bước thứ 2 là gì vậy ạ?"-"Bước thứ 2 tất nhiên là... 'Vào hội học sinh' chứ sao!"…