Thần trái tim
Tạo ra trái tim…
Tạo ra trái tim…
anh chàng đòi nợ…
Con rùa thông minh…
Điều đáng sợ nhất mỗi khi thức giấc có lẽ là...tất cả mọi thứ dường như chỉ là giấc mơ. Nếu như có thể quay ngược thời gian , nếu như năm đó ta không gặp nhau thì liệu có như vậy? Câu chuyện tình ngang trái giữa Hạ Lam và Phong Hàn, một người đi theo con đường đen tối vĩnh viễn chẳng có lối thoát, một người hào quang chói lọi. Hai cuộc đời hoàn toàn trái ngược, liệu họ có vượt qua được những thử thách ấy để mãi bên nhau? *Trích đoạnĐêm hôm ấy mưa rất to nhưng không thể nào che mất được vẻ kiên định trong ánh mắt của cô gái, cô chẳng thèm quan tâm bản thân đang ướt sũng như thế nào, đuổi theo bóng người ấy, cái bóng từng ấm áp dưới ánh nắng mùa hạ giờ trở nên lạnh lẽo dưới nền đất, nói thật to:"Hàn Phong! Nếu hôm nay anh mà rời khỏi đây, em từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp anh nữa! Không bao giờ tha thứ cho anh! Chúng ta sẽ hoàn toàn chấm dứt từ đây!"Giọng nói mạnh mẽ nhưng ẩn chứa nỗi buồn sâu đậm của cô dường như chẳng chạm tới được anh, anh cứ thản nhiên mà bước đi trong đêm giông tối ấy...Nhìn bóng người đi xa dần cô bỗng đờ ra, bàn tay nắm chặt lấy như bóp hết lấy nỗi đau đấy. Anh đi rồi...đem theo cả tình yêu thương một thời của cô mà đi mất...Cô gục xuống khóc không ra tiếng, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống bàn tay cô...Nhưng chẳng thể nào xoa dịu được nỗi đau ấy.Vài năm sau đó, cô gái ấy mới biết rằng thật ra năm đó không phải anh không nghe thấy, mà là không thể nghe được nữa, vì sợ rằng sẽ mềm lòng mà ôm chặt lấy cô, giữ cô mãi bên mình. Bả vai anh run …
Gia tài tranh nhau…
Phù thủy…
thi thố…
Anh đẹp trai, anh giàu có, anh có xe xịn, công việc của anh ổn định, lương cao. Người ngoài đánh giá anh thẳng thắn, cương trực, nghiêm túc trong mọi việc. Nhưng cứ hễ nói chuyện với cô, thì anh trở nên rất cảm tính, đôi lúc còn rất trẻ con. Anh không thích lấy vợ, anh ghét nghe phụ nữ càm ràm về việc gần đây họ mập lên hay việc bàn là bị hỏng. Nhưng đã có lúc khi đang nhìn cô, anh nghĩ, nếu cô có ở bên cạnh anh rồi càm ràm cả ngày rằng bàn là bị hỏng thì anh nghĩ vẫn sẽ rất ấm áp.…
Hôm nay tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện...Về một bi kịch... Về một sự tuyệt vọng... Về một sự đau đớn tuyệt cùng... Của một số phận... Của một kiếp đàn bà rẻ rúng trong thời quân chủ. Hà Thu Nguyệt, tuổi vừa tròn mười sáu, xinh đẹp thông minh sắc sảo, không sợ trời, cũng không sợ đất, nàng mạnh mẽ, phong lưu, phóng khoáng nhìn chẳng giống tính cách của một nàng tiểu thư khuê các kín cổng cao tường gì cả. Nàng đem lòng yêu một chàng hiệp khách lãng tử hào hoa, phiêu bạt giang hồ. Chàng cũng vô cùng thương yêu nàng, vì nàng là một cô tiểu thư vô cùng khác lạ, lại có cùng chí hướng với chàng, tâm đầu ý hợp, nếu có thể ở bên nhau vĩnh cửu thì đúng là một cặp tuyệt sắc giai nhân, hiếm có khó tìm ở cái nơi mà định luật "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" vẫn còn đang cực kỳ nặng nề này. Ở nơi đó, liệu hai người có thể bên nhau không, hay lại phải xa cách nhau như số phận của kiếp nhân sinh năm xưa? Mời các bạn đón đọc.…
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ấy chẳng có gì tốt đẹp cả, tôi thậm chí còn cầu trời sẽ không gặp lại cậu nữa là đằng khác. Nhưng có lẽ ghét của nào thì ông trời trao của đó, sự xoay chuyển của cuộc đời đã mang tôi và cậu một lần nữa chạm mặt nhau. Lần gặp gỡ lại này cậu đã thay đổi toàn bộ những ác cảm sai lầm mà tôi vô tình áp lên người cậu, cậu ấy chính là người đã tô điểm cho năm học cuối cùng trong đời học sinh của tôi thêm tươi đẹp. Thật trùng hợp khi tên tôi và cậu ghép lại có nghĩa là sáng suốt, đúng thật, lựa chọn kề vai sánh bước bên cậu là quyết định sáng suốt nhất của tôi năm mười tám tuổi.Trích đoạn nhỏ: Mặc dù cao mét sáu ba nhưng vì hôm nay trường tổ chức lễ trung thu nên tôi cũng phải sửa soạn chăm chút ngoại hình của bản thân một xíu. Ai mà biết được đi giày cao gót lại đau chân đến thế, nếu biết trước thì dù có cho tiền tôi cũng chẳng thèm mang làm gì cho khổ thân.Vẫn đang than trách trong lòng thì tôi nhác thấy bóng dáng Minh bước đến gần, cậu kéo tay tôi đứng dậy rồi cởi chiếc áo khoác đang mặc ra quấn quanh eo tôi. Một loạt động tác diễn ra quá nhanh làm đầu óc tôi chưa kịp xử lí, trong khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác thì Minh cúi người xuống trước mặt tôi."Lên đi, anh cõng bạn về." Giọng cậu nhẹ nhàng như cơn gió thổi theo hàng loạt những con ong mang mật ngọt đến làm tai tôi cứ như ù đi. Tôi dù có hơi ngại nhưng nghiện nhiều hơn nên vẫn đồng ý để Minh cõng về. Đường về nhà hôm nay có vẻ xa hơn một chút và tôi lại thích cậu ấy nhiều hơn một chút.*Bản…
mắc mưu…
• Author: Ayumi Amamiya Ngân.• Characters: Kae Serinuma, Hayato Shinomiya, Yuusuke Iragashi, Asuma Mutsumi, Nozumu Nanashima, Shima Nishina, Acchan, ...My Characters: Ayumi Amamiya, Miyuki Mina, Kyo Minishiya, Natsu R. Yona, ...•Tên khác: Vietnamese: Hôn cậu ấy kìa, đừng hôn tôi!Japanese: Watashi ga Motete..._ _ _Kết thúc tập 12 trong bản Anime để lại trong lòng tớ sự hụt hẫng và tiếc nuối. Tuy vậy, nhờ thế mà câu chuyện này mới được ra đời. Xem như là Ss2.Và trong truyện của tớ, điều gì sẽ tiếp tục diễn ra? Thử thách gì đang đợi họ? Tình yêu, tình bạn,... tất cả liệu vẫn còn như xưa?…
Anh em cha mẹ lưu lạc hẹn ngày gặp lại…
túi tiền…
Con hơn cha…
lấy táo…
"Cướp Em Từ Thần Chết" là áng truyện hiện đại mang màu sắc kì dị, phi đời thực viết về mối tình thiên định của chàng trai đa tài Vương Thiên Bảo với cô nàng "bụi đời" Lâm Hải Băng. Nói về Thiên Bảo, cậu là con trai của một gia đình giàu có, lớn lên trong nhung lụa song không hề tự phụ, phụ thuộc vào vị thế của gia đình. Ngược lại, cậu thích một cuộc sống tự lập do chính bản thân mình vẽ lên. Có lẽ vậy mà Thiên Bảo đi ngược với mong muốn của cha, từ chối quản lý cơ nghiệp đồ sộ mà ông đánh đổi bằng cả cuộc đời và... "máu" để sống với đam mê của mình: võ thuật! Định cư bên nước ngoài đã được một thời gian, Vương Thiên Bảo quyết định quay trở về Việt Nam để tham gia một giải đấu Võ thuật và cũng để thăm bạn bè, hồi hương sau bao năm xa cách. Và rồi, "họ" đã gặp nhau...! Lâm Hải Băng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, tuổi thơ của cô là một chuỗi những đau thương và mất mát. Ngay từ khi mới 6 tuổi, Hải Băng đã phải tự tay bươn trải ngoài đời kiếm sống, phiêu bạt 14 năm trời bằng thói giang hồ. Chính điều này, đã biến một cô gái đáng lẽ ra đang độ hồn nhiên, trong sáng nhất của cuộc đời, vô âu vô lo thành chị đại của một nhóm giang hồ có tiếng khi mới 15 tuổi, với tên gọi Jay. Điều này cũng đồng nghĩa, cuộc đời cô sẽ phải trải qua nhiều sóng gió, đối diện với nhiều kẻ thù, sẽ phải dùng dao kiếm, dùng máu để tồn tại. Kiếp giang hồ khiến người khác nhìn vào đều sợ hãi nhưng sao nó lại mong manh, rẻ bạt đến vậy? Dưới cơn gió của số phận, họ vô tình gặp nhau, cùng nhau nắm tay đối diện…
Đã lâu rồi tôi không còn thấy anh xuất hiện, không phải chứ nhỉ... Chúng tôi lạc nhau năm tôi mười tám tuổi và từ khi anh lên đại học chúng tôi không còn giữ liên lạc với nhau nữa.Đã từng thế nào? Rất thân! Đứng trước mặt anh hiện tại, con tim tôi như thắt nghẹn và dường như nó sắp không thể thở nổi nữa. Ngột thở đến uất nghẹn, tôi tự cảm thấy sống mũi mình cay cay... Chắc hẳn bây giờ trông tôi khó coi lắm, hai hốc mắt chưa gì đã đỏ lên, ánh nhìn bị che phủ bởi một lớp nước lớn. Cảm giác, tôi chỉ cần chớp mắt một cái là ngay lập tức nước mắt chảy ra thành dòng.Cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong, thật sự đấy, tôi không muốn anh thấy tôi lại là một con bé yêu đuối và chỉ biết núp sau lưng anh như thời còn chung trường cấp ba.Tôi đã trưởng thành và lớn rồi."Em là thành viên mới của câu lạc bộ truyền thông à?" Anh mỉm cười, cái nụ cười mà từ rất lâu rồi tôi không còn nhìn ngắm."Vâng." Tôi quay mặt đi hướng khác, và lén lút như một tên trộm lau đi nước mắt."Lại trẻ con, lại khóc rồi à?" Anh nhìn chăm chăm vào tôi, và anh đang dần tiến đến gần. Tôi trở nên căng thẳng, không biết vì gì? Vì bị anh nắm thóp hay vì khoảng cách giữa tôi và anh đang dần được kéo gần lại."Có bất ngờ không? Lại gặp anh ở đây rồi." Anh tiếp tục ngân lên cái âm thanh từ lâu tôi vẫn khao khát muốn lắng nghe. Không biết nên giải thích thế nào nhưng giọng nói của anh ấm áp và nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm.Tôi cố né tránh ánh nhìn của anh, không thành... Anh ôm lấy khuôn mặt tôi, và tôi cảm nh…
Giữa tháng sáu năm ấy, trời nóng như muốn thiêu, muốn đốt lòng người, hai đứa trẻ vẫn rong ruổi cùng nhau trên chiếc xe đạp qua từng cánh đồng cỏ bát ngát, mênh mông, cùng nhau nhìn về phía chân trời xa thẳm, một chân trời có tương lai của họ ở đó. Mùa hạ ấy ngập trong nắng vàng cùng hoa, mùa hạ ấy nhuốm màu bao hương sắc bên người họ thầm thích, mùa hạ ấy tưởng chừng như chẳng bao giờ trôi qua. Giữa tháng sáu năm nay, hai đứa trẻ ấy lại chia chung một mùa hạ. Mùa hạ cô thở thẩn đứng nhìn cậu vẫy tay chào tạm biệt, ánh mắt cậu lung linh khi nhìn cô, ánh mắt cậu ấm áp như mùa hạ chí, và lúc ánh mắt cậu rời đi là lúc chiếc máy bay bắt đầu cất cánh bay đi, chở bao kỉ niệm thời niên thiếu của cô bên hạ vàng đi mất.Rồi từ ngày cậu theo máy bay đi, cô cũng chẳng còn tiếc thương mùa hạ nữa. Hạ cứ trôi rồi tàn đi cùng bao nhung nhớ: "Ước gì anh ở lại, nhặt nắng hạ cùng em."Tiếng ve ầm ĩ những ngày không, nhiều mùa hạ nữa lại mon men bước đến, lòng cô lại dấy lên từng hoài niệm, về cậu, một người cô từng thương, về mùa-hạ-lạnh mang bao suy tư thuở niên thiếu, mùa hạ nơi có tiếng cậu thầm thì: "Mùa hạ lạnh, vì ánh nắng của anh đang ở bên kia bán cầu..."…
Con nhện…