"Michael này, còn bao lâu trời sẽ sáng đây?".Hơn ba mươi năm đằng đẵng, tua lại từng kí ức nhạt nhoà. .Đây đơn giản chỉ là những gì xảy ra khi có người ngoài bước chân vào câu chuyện của bọn họ. Cover (c) kawacy Wayden-…
"Gregory hả? Xem ra cậu kẹt lại ở đây nhỉ?""Freddy đồng ý giúp cậu? Cũng không lạ lắm" "Vanny? À phải rồi, nhớ tránh xa ả đó một chút.""Cậu hỏi tại sao tôi biết nhiều vậy à? Hmm, nói thế nào bây giờ.... Cứ cho là tôi rất có kinh nghiệm đi.".Hơn ba mươi năm dài đằng đẵng, là để đợi hừng đông.…
Tôi đứng đó, nhìn xuống cô ta, cơ thể mềm oặt như một con búp bê vải bị vứt bỏ. Đôi mắt vẫn mở, trừng trừng nhìn lên trần nhà, như thể không tin vào điều đang xảy ra. Tôi thích ánh mắt đó, cái ánh mắt ngây dại, pha lẫn sự hoảng loạn và tuyệt vọng. Nó làm tôi cảm thấy... sống. "Em sợ không?" tôi thì thầm, giọng nói như gió lùa qua khe cửa. Không có câu trả lời, tất nhiên. Cô ta không thể trả lời. Nhưng tôi có thể tưởng tượng ra điều cô ta muốn nói: cầu xin, gào thét, hoặc đơn giản chỉ là một tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi kéo chiếc ghế đẩu lại gần, ngồi xuống cạnh bàn. Chiếc dao phẫu thuật trong tay sáng bóng dưới ánh đèn vàng nhạt, và tôi nâng nó lên, chiêm ngưỡng như một nghệ sĩ ngắm nhìn cọ vẽ của mình. "Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu đây?" tôi hỏi, như thể cô ta còn sống để tham gia vào cuộc trò chuyện này.…
Câu chuyện nói về hai người đã chơi thân với nhau từ nhỏ cho đến một thời gian thì lại phải rời xa nhau và sau khi gặp lại nhau thì cậu không còn nhớ ra được hắn.Nhưng hắn thì cứ dõi theo cậu và quan tâm cậu dù chỉ đứng ở một khoảng cách xa nhưng cậu vẫn cảm nhận được hắn ,cho dù cậu cảm nhận được hình bóng quen thuộc ấy nhưng không thể nhớ được hắn là ai...…
Tập tành dịch những mẩu truyện nhỏ(◍•ᴗ•◍)❤Một số pics có thể dịch không đúng với bản gốc thật của nó nhé, vì tôi không biết diễn tả sao cho hợp với nội dung ảnh gốc nên bịa ra ạ. Sai sót gì mong các độc giả bỏ qua(◕દ◕)…