Nguyễn Quang Anh một câu chàng trai lúc nhỏ đi thi The Voice kids và đạt được giải quán quân và gặp được cậu em chỉ mới 11 tuổi và gắn kết với nhau từ đó họ cùng nhau ngày một đi lên..Hoàng Đức Duy là mooth chàng nhóc rụt rè cũng muốn thử sức đi thi The Voice Kids và gặp được một cậu anh lớn hơn mình 2 tuổi và chính xác hơn là 13 tuổi.. Và lúc đó em đã dính anh từ lúc đó…
Blue - "because of love u everyday" or "because of loving u everyday"♡: "mỗi ngày tặng em một nhành hoa để mai sau tích góp lại anh có cả vườn hoa cho riêng mình nhưng bông hoa đẹp nhất vẫn là em"…
"Thanh xuân như một áng mây trôi, tình yêu trong đó như giọt sương sớm, chạm nhẹ rồi tan biến. Những năm tháng ấy, ta yêu vội, sống vội, để đến khi ngoảnh lại, chỉ còn là tiếc nuối khôn nguôi. Không phải vì đã yêu sai, mà là vì chưa kịp yêu đủ, chưa kịp để lại dấu ấn trong tim nhau." boo.🚨sản phẩm của trí tưởng tượng🚨không áp dụng lên người thật…
Phong Hào luôn thắc mắc,không biết tại sao cái tên sếp đáng ghét kia lại luôn đẩy việc cho anh..không lâu sau đó."Đồ đáng chết này,dám giao nhiều việc rồi mà còn hối deadline anh mày":Thôi Hào ơi,sếp nghe bây giờ."Mắc gì phải sợ tên nhóc con đó chứ".nói tới đây,Hào chột dạ....Tuyển tập các truyện (không) ngắn (lắm)…
"Vì anh và em sống trong hai thế giới quá khác nhau. Anh luôn phải đuổi theo thứ gọi là trách nhiệm, là cơm áo gạo tiền, còn thế giới của em là những tháng ngày vô tư không phải lo nghĩ điều gì xa xôi cả. Chính vì khoảng cách giữa hai ta quá lớn, khiến cho mối quan hệ cũng ngột ngạt dần. Thôi thì mình dừng lại, xem như một cách giải thoát cho nhau..." _______• Idea by: @cemld1 (tiktok)…
˚⊹_˚⊹_˚⊹Dưới tán bàng xanh mướt, bóng lá rơi lả tả trên mặt sông lăn tăn gợn sóng. Duy ngồi đó, như ngày xưa, nhưng không còn là cậu bé hồn nhiên nữa. Trái tim nay đã hiểu, rằng mình đang đợi. Đợi một bóng hình đã từng quen gọi bằng hai chữ dịu dàng: *anh Quang Anh.*Đợi tiếng trách móc pha lẫn nũng nịu mỗi lần sai. Đợi cái siết tay nhẹ hẫng mà bền chặt. Đợi cả dáng người từng cúi đầu tỉ mỉ thức suốt đêm, chỉ để tết cho cậu một chiếc kẹp tóc nhỏ xíu.Thế nhưng, càng đợi, ký ức càng trở nên mong manh. Giọng nói ấy đã mờ đi, khuôn mặt ấy cũng chỉ còn là khối sương khói, lẩn khuất như một giấc mơ mùa hạ. Một giấc mơ thoáng qua trong giấc ngủ trưa oi nồng, để lại dư âm ngọt ngào xen lẫn nhói buốt.Duy chẳng biết bây giờ anh ở đâu, đang làm gì, có còn nhớ đến một kẻ ngày xưa luôn chạy theo sau bóng lưng ấy không. Chỉ biết rằng nỗi đau vắng anh vẫn nằm đó, âm ỉ như ngọn lửa bị vùi sâu dưới tro, chẳng tắt bao giờ.Duy thở dài. Gió đưa nhành bàng khẽ lay, chạm vào mái tóc. Cậu khẽ gài lên đầu chiếc kẹp tóc cũ kỹ, món quà bé nhỏ mà anh từng trao. Rồi khẽ ngân nga một khúc hát, giọng hòa vào làn gió mỏng, lan xuống mặt sông lăn tăn.Trong câu hát ấy, có một lời thì thầm như vết cắt:"Hạ này... không có anh."˚⊹_˚⊹_˚⊹…
Vì quá cuồng Bandori và độ dễ thương hết xảy của dàn gái nhà Craft Egg, mình đã quyết định quay lại với fic này 🐧 Mục đích chính của mình là tự thỏa mãn bản thân với các OTP, và quan trọng không kém gì là kéo người cho Bandoriiiiiiiii. Ýe, vậy nên nếu đọc được những dòng này, hãy thử xem xét qua Bandori nhé ❤ - Không phải ý tưởng nào cũng thuộc về mình, nhưng mình cam đoan sẽ không bao giờ copy của người khác ❤ - Cảm ơn rất nhiều, chúc các cậu có những cảm xúc vui vẻ khi đọc fic.…
chiều hôm ấy sau khi chúng tôi tan học Nhật Tân chở tôi đi về hai đứa vừa đi vừa cười với biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi cũng phải thôi thằng Tân đẹp thế mà nó được gọi là hot boy của trường chúng tôi đấy. không biết tình bạn này sẽ kéo dài được bao lâu nhưng có lẽ sẽ sớm thôi chúng tôi phải chia xa nhau rồi hi vọng vào một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau trở thành những người có ích cho xã hội và không để hối tiếc bất kỳ điều gì…
Author:SliNgày đào hố:6/3/2025Ngày lấp hố:?/?/?-------------Thành phố cũng đơn giản lắm,nhưng đầy tính quậy phá của mấy anh.-----Oc/auTruyện khá là vô tri,hầu như không có cốt truyện.Có gì thiếu sót mong các bạn góp ý !…
deadline thì ai mà không ngán? chúng tôi không ngán, chúng tôi chỉ muốn diệt trừ deadline. phòng sales của "quỷ vương" tuấn tài mới đón thực tập vào 9 tháng trước, giờ thì đã là chuyện của 9 tháng sau.!!!chỉ là trí tưởng tượng của tác giả, tất cả tình tiết và sự kiện chỉ mang tính chất hư cấu, không hề có thật!!!warning: ooc, tục, lowercase. không hạp vui lòng click back slice of life, text xen kẽ văn xuôi…
Hùng và an vô tình mua được một chiếc đồng hồ cũ kỹ hai người trong lúc tò mò cách hoạt động của khi vừa nhấn nút một luồn sáng kéo hai người vào trong và họ biến mất ở thế giới của họ, hai người đi tới một thế giới kì quặc nơi đây không ánh sáng chỉ toàn sương mù dày đặc và bóng tối. Họ may mắn được Hào giúp đỡ cho cả hai sống chung với anh vì Hùng và an biết rằng bản thân không thể nào thoát ra khỏi thế giới này được.....…
Câu chuyện của một chung cư với hội bố bỉm."Đm !!Dương ơi!!!Mày đứng lại cho tao?!!""Bé ơi tha em!!!""Ủa sao anh thằng Dương bị rượt vậy""Nó lấy đồ chơi của con nó r làm hư chứ có gì đâu"…
r/WritingPrompts | 5.6k points[WP] Ngươi đã chết. Nhưng thay vì sống một cuộc đời bình thường, ngươi bị đẩy xuống địa ngục như một hình phạt vì những điều tồi tệ phạm phải trong game. Chỉ có một lối thoát duy nhất: Tự chứng minh ngươi sẽ không bao giờ phạm phải những điều tương tự trong đời thực bằng cách phá đảo chín tầng địa ngục như phá đảo một ngục cảnh mà không cư xử giống một gã tồi.…
Đức Duy 25 tuổi thẩm phán tính cách lạnh lùng cứng nhắc.Quang Anh 27 tuổi chủ tiệm hoa tính cách dịu dàng ôn nhu.Đức Duy cả cuộc đời tăm tối trong vũng lầy gặp được Quang Anh từng chút chân thành dịu dàng ôm lấy nổi đau của cậu... và rồi:"Anh có liên quan gì tới cái chết của bố mẹ em năm đó?" Ngỡ như cuối cùng cũng có thể bình yên sống bên người mình yêu nhưng định mệnh lại trêu đùa trái tim đã vỡ nát của cậu, giúp cậu nhặt lại từng mãnh vỡ băng bó, tưởng chừng như đã lành lại lần nữa bị dẫm đạp?…
Sau một tai nạn thảm khốc, Chu Chí Hâm qua đời, để lại Tô Tân Hạo trong nỗi đau vô cùng. Tuy nhiên, một phép màu xảy ra, Chu được trùng sinh trở lại thời điểm trước tai nạn, mang theo ký ức về kiếp trước. Lần này, anh quyết tâm không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào bên Tô. Cùng với những người bạn thân, họ sẽ đối mặt với tình yêu, nỗi đau và những quyết định thay đổi số phận. Với sức mạnh của Chu có thay đổi được hay không?…
" Vật thí nghiệm số 1163 " " Số hiệu cảnh sát 1831 " Một buổi chiều tàn ngày hạ chí, khi ánh sáng nơi hoàng hôn nhẹ nhàng lướt qua khu vườn dưới chân đồi, anh khẽ khàng đứng dưới ánh chiều tà vươn đôi tay trắng muốt nhẹ lướt trên từng luống hoa anh túc đỏ rực, dưới cái hắt sáng nhàn nhạt nơi cuối trời đôi mắt anh dán chặt lấy thân ảnh tôi đương còn vắt vẻo trên chiếc xích đu sắc gỉ sét một thứ màu hoen ố, bờ vai anh rắn rỏi, to lớn lại phủ bên trên một lớp sơ mi trắng nhạt, hệt như hoạ nên từng sắc dịu dàng ấm áp buổi hạ tàn thu sang. " Em sẽ thích hướng dương chứ ? " " Hôm nay em thế nào ? Lại đọc sách rồi sao ? Em sẽ nguyện ý nói cho tôi về một ngày bình yên đối với em không ? " " So với cái rực rỡ trong nắng của anh túc tôi nghĩ em sẽ thích nét dịu nhẹ êm ấm của hướng dương hơn, bởi lẽ khi nhìn nó ánh mắt em đã dịu dàng biết bao, và xinh đẹp biết nhường nào " Anh khẽ khàng nói với tôi bằng chất giọng trầm ấm quen thuộc, anh bên tôi, thì thầm sát bên cánh tai tôi từng câu hỏi về một ngày của tôi, về loài hoa tôi yêu, về màu sắc khiến tôi phải cảm thán....và cả về tình yêu, anh đã hỏi rằng liệu tôi sẽ yêu anh chứ, yêu một người ngày đêm sớm tối bên tôi hay yêu một người em thầm mong cầu trong đời. Nhưng tôi chưa từng đáp lời anh, chưa từng nói với anh rằng trong khoảnh khắc nào đấy tôi cũng đã động lòng với anh.…