allhope
Sẽ như thế nào khi một người luôn quan tâm mình bỗng một ngày không thèm nhìn mặt mình nữa…
Từ nhỏ, tôi luôn bám theo Leo, cậu bạn hàng xóm học chung lớp với tôi. Leo thông minh, điềm tĩnh, luôn đứng đầu lớp và là niềm tự hào của thầy cô. Còn tôi chỉ là một cô gái vụng về, ngốc nghếch và luôn cố gắng làm trò để khiến cậu ấy cười.Thật ra, từ bé Leo đã nhiều lần tỏ ra khó chịu với tôi. Cậu nói tôi phiền phức, xàm xí, nhưng tôi chẳng để tâm. Tôi vẫn cứ vui vẻ chạy theo cậu, vẫn nghĩ rằng Leo chỉ đang đùa thôi. Nhưng khi lên lớp 12, Leo không còn chỉ đơn thuần là cáu kỉnh nữa, cậu thật sự ghét sự có mặt của tôi.Một ngày nọ, cậu nhìn thẳng vào mắt tôi và lạnh lùng nói:"Cậu đừng bám theo tôi nữa."Tôi vẫn cười, nhưng trong lòng tôi trống rỗng. Đau đớn hơn là khi tôi phát hiện Leo có tình cảm với July, một cô gái hiền lành, học giỏi, dịu dàng như ánh nắng buổi sớm. Tôi từ từ rời xa Leo, chọn cho mình một con đường khác, dù lòng vẫn còn đầy tiếc nuối.…
author 音弦磨章edit without permission vui lòng đừng bế các cháu đi chơi chỗ khác giúp em em camun…
Tôi không nhớ mình là ai. Không nhớ mình đến từ đâu. Tất cả ký ức đều trống rỗng, chỉ còn lại một câu nói vang vọng trong đầu:"Chỉ cần tiếp xúc trong bảy ngày... người đó sẽ yêu."Nhưng không phải tôi. Lời nguyền ấy không dành cho tôi.Tôi cố gắng đào bới trong tâm trí, tìm kiếm một gương mặt, một cái tên, một chút gì đó thuộc về mình, nhưng chỉ là khoảng không vô tận. Ai là người bị nguyền rủa? Ai đã nói với tôi về nó? Tôi có liên quan gì đến lời nguyền này?Mỗi lần tôi cố nhớ, một cơn đau nhức buốt tràn qua đầu, như thể ai đó đang cưỡng ép tôi quên đi. Nhưng vì sao? Tôi đã thấy gì? Tôi đã biết điều gì mà không được phép nhớ lại?Có một sự thật nào đó bị chôn vùi. Và tôi phải tìm ra nó... trước khi quá muộn.…
Đây là truyện mình xin tác giả để dịch và repost lại. Nghiêm cấm mang bản dịch của mình đi mà không được cho phép.Tác giả: fourthsora (ao3)…
author: 柠央edit without permission…
author: 佛系养花fic này dịch tặng Mông Mông Chúc bác Giáng sinh an lành nhó…
Đêm đó, tôi chỉ nghĩ mình sẽ có một cuộc vui đơn thuần với một gã đàn ông nhà giàu, loại người có tất cả mọi thứ trong tầm tay, quen với việc người khác quỳ rạp dưới chân mình. Và đúng là hắn như thế. Vincent Sinclair, con trai duy nhất của một tập đoàn tỉ đô, sống cuộc đời ngập trong rượu hảo hạng, siêu xe, và những bữa tiệc xa hoa không có điểm dừng.Hắn không phải kiểu người chung thủy, cũng chẳng bao giờ cần đuổi theo bất kỳ ai. Mọi thứ hắn muốn, hắn đều có thể mua được, từ những viên kim cương quý giá nhất, đến những con người đẹp đẽ nhất. Nhưng tôi là ngoại lệ.Một thợ cắt tóc bình thường. Một hình xăm BDSM nhỏ trên cổ tay. Một đêm hoang dại, rồi lặng lẽ biến mất trước bình minh.Hắn tỉnh dậy, thấy chiếc giường trống bên cạnh mình, thấy hơi ấm đã tan biến. Và lần đầu tiên trong đời, Vincent cảm thấy bị bỏ rơi.Hắn không thích điều đó.Vung tiền, mua chuộc, điều tra. Hắn không tiếc bất cứ thứ gì để tìm ra tôi. Vì dấu vết tôi để lại trên da hắn, không chỉ là những vết hôn hay những vết cào... mà là một nỗi ám ảnh.…
"Hôm nay cậu muốn chọn giấc mơ nào?""Vẫn như mọi khi."…
Lục Trầm - Thống Soái tàn nhẫn của quân đội phương Bắc, kẻ nắm quyền sinh sát trong tay, chưa từng bận tâm đến bất kỳ ai. Nhưng khi tôi, một nữ y tá nhỏ bé xuất hiện, thế giới vô cảm của hắn bắt đầu rạn nứt.Ban đầu, hắn chỉ âm thầm quan sát, nhưng rồi sự si mê của hắn biến thành cơn ám ảnh điên cuồng. Hắn không thể chịu nổi khi tôi cười với người khác, không thể chấp nhận việc tôi muốn rời đi. Và vào cái đêm nàng định rời khỏi doanh trại, Lục Trầm ra tay.Tôi tỉnh dậy trong phủ Thống Soái xa hoa nhưng bị khóa kín, đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của kẻ đã hoàn toàn phát điên vì tôi."Ta sẽ không bao giờ để em rời khỏi ta."Giữa những bức tường vàng son của phủ Thống Soái, tôi nhận ra mình đã trở thành con chim nhỏ trong chiếc lồng giam do chính Lục Trầm tạo ra. Và kẻ nắm giữ chìa khóa lại là một con quái vật si tình không còn lý trí.Liệu tôi có thể thoát khỏi hắn, hay chính trái tim tôi cũng dần bị hắn chiếm hữu?…
Truyện ngắn…
Truyện chỉ mượn nhân vật của phim,tình tiết có thể sẽ khác đến hơn 80%,nên mong mọi người hãy cân nhắc.Cp chính là một điều bí ẩn vũ trụ nên mong hãy theo dõi để biết thêm chi tiết.Chúc mọi người một ngày tốt lành…
author: 佛系养花edit without permission truyện có thể dính lôi của một vài bạn, nếu k ưng vui lòng click back, hãy đọc truyện trong tâm thế vui vẻ thoải mái nha 🙆…
Author : nnleeath or ath× Ngược× '' Có nguời nói rằng tình yêu muốn hạnh phúc và trọn vẹn phải đến từ hai phía. Còn tôi nói, tình yêu trọn vẹn phải đến từ một phía. Vì sao ư? Vì tôi sắp chết rồi... ''KHÔNG MANG CON TỚ ĐI KHI CHƯA XIN PHÉP…
author: 不忍观_edit without permission vui lòng đừng bế các cháu đi chơi chỗ khác giúp em em camun…
Tác giả: Lộ Quy ĐồSố chương: 251 chương + 64 phiên ngoại.Edit: Đang lết..Nguồn: Wikidich + Tấn Giang.Tags: Sinh con, xuyên không, làm ruộng.Một câu tóm tắt: Tướng công ta là trà xanh.Thông điệp: Cần cù, dũng cảm tạo nên một cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc.1. Sinh tử văn (Sinh con, sinh con, sinh con) 2. Viết chuyện thời xưa, những câu chuyện lặt vặt ở quê, chuyện lông gà vỏ tỏi lải nhải hàng ngày.3. Có thể thảo luận một cách hòa bình, không cần phải công kích cá nhân. Nếu không thích, có thể bỏ qua tác phẩm là được.4. Phần lớn câu chuyện sẽ theo góc nhìn của thụ, nhưng cũng sẽ có góc nhìn của công, còn có các nhân vật khác. Mong mọi người đọc truyện vui vẻ!…
"Tại sao Hanbin luôn nói anh muốn đi tìm chân cầu vồng?"…
Những ngày trước ấy, những khi hiện tại, sau này, đều trở thành kỉ niệm.…
"Em thương mình nhiều lắm đó mình ơi""Hải Đường, mình đừng rời bỏ em nhé""Sao tôi có thể bỏ em được chứ, ngoan nào đừng khóc""Mình ơi ... về với em đi mình... mình hứa sẽ không để em một mình mà..."----Thể loại: bách hợp, nữ trong thân phận nam, gia đấu.Lê Hải Đường x Huỳnh Liên Chi---- Truyện lấy bối cảnh miền Tây Việt Nam cuối TK19 đầu TK20, những địa danh đều không có thật, không dựa trên cột mốc lịch sử, nhân vật hư cấu, chỉ lấy bối cảnh miền Tây Nam Bộ xưa.---- Vì là truyện đầu tay nên có sai xót gì mong mọi người góp ý để tác phẩm được hoàn thiện hơn ạ.…
Sợ vợ không phải là hèn nhát, yếu đuối. Mà vì Anh yêu em, nên anh mới sợ em!…