<> Nhìn về phía anh
Có những mối quan hệ như làn khói mong manh - thoáng qua một lần rồi ám cả cuộc đời.Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến - họ từng là thanh xuân của nhau, là ánh sáng trong ngày tối nhất, là bình yên giữa thế giới đầy ồn ã.Nhưng đôi khi, yêu một người không khó. Khó là yêu đúng lúc, và dám giữ lấy họ khi cả hai vẫn còn cơ hội.Năm tháng qua đi, những câu nói từng định thốt ra lại nghẹn lại nơi cuống họng. Những cái chạm tay vụng về hóa thành khoảng cách không thể rút ngắn.Và khi họ gặp lại nhau - không phải trong một cái ôm, mà trong một cái gật đầu xa lạ - mọi kỷ niệm ngủ quên lại bất ngờ trỗi dậy, đau đớn hơn bao giờ hết.Tiêu Chiến vẫn dịu dàng như ngày đầu, nhưng lòng anh là một vùng sương trắng, mịt mù lối về.Nhất Bác vẫn im lặng, nhưng mỗi bước cậu đi là một lần chôn kín tiếng gọi tên chưa từng thốt ra.Giữa họ là cả một khoảng trời chưa từng được gọi tên - tình bạn? Tình yêu? Hay chỉ là một lần đi lạc giữa thanh xuân?Đây là câu chuyện không có đúng sai, chỉ có những điều lẽ ra.Và nếu thời gian có thể quay lại... liệu họ có đủ dũng cảm để đi trọn con đường dang dở năm nào?…