Something's gotta give, something's gotta breakBut all I do is give, and all you do is takeSomething's gotta change, but I know that it won'tNo reason to stayIs a good reason to go.Từng câu hát như từng vết cắt, khắc sâu vào nỗi đau trong lòng, chực chỡ vỡ vụn A story by: Dzim // CreamyDreamWordpress: https://tacreamydream.wordpress.com/2018/07/14/johnten-somethings-gotta-give/Vui lòng không mang truyện của mình đi khi chưa hỏi ý kiến. Và giờ hãy cùng nhau đọc nào~~…
Giới thiệu:Nàng đối với nhà Trần chính là công thần khai quốc nhưng đối với nhà Lý lại là tội nhân.Huệ Tông đối với nàng là chân ái nhưng nàng đối với Huệ Tông là ân hận cả một đời.Trần Thủ Độ đối với nàng là nặng tình nặng nghĩa nhưng nàng đáp lại chỉ là lạnh lẽo, quạnh hiu.Phùng Tá Chu đối với nàng là một đời sâu nặng nhưng nàng trả lại chỉ là một đoạn tình đã qua.Hồng nhan bạc phận xưa nay đều không thiếu nhưng vừa mang tội vừa mang công chắc chỉ có mỗi nàng. " Chắc chàng hận ta lắm " " Con gái ta cũng hận ta " " Họ Lý xem ta như kẻ thù " " Người ngoài khinh miệt "Lưu ý: Truyện được lấy cảm hứng từ nhân vật lịch sử, không có ý bôi nhọ hay xúc phạm tổ chức hay cái nhân nào khác. Có tham khảo từ một số nguồn tài liệu : Đại Việt sử ký toàn thư, internet......…
Tác Giả : AngelinaChương : 110Edit : Zim Tình Trạng edit : Thể Loại : Đam mỹ, Vườn trường, ấm áp, 1 & 1, vui vẻ, ngọt ngào, bá đạo niên thưởng & tiểu bạch thỏ học đệ, tưng tửngGiới thiệu: Khi Tô Tiểu Mễ biết bản thân đã trở thành đồng tính mà miệng người khác hay nhắc đến thì cậu đã thích Nghiêm Ngôn cả một học kỳ. Tô Tiểu Mễ nói: "Lô Y Y nói muốn anh trở thành người đàn ông của cô ấy." Nghiêm Ngôn thành thật nói: "Nếu như anh muốn trở thành người đàn ông của em? Thì thế nào?" Nghiêm Ngôn giống như vương tử cao cao tại thượng mà Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn đến mỏi cổ cũng chỉ có thể nhìn. Thật không biết bản thân nên chủ động đến tìm anh hay chờ anh đi xuống tìm được cậu đây.…
Charlotte · Mecklen, một cựu nhân viên văn phòng kiệt sức vì làm thêm giờ, sau khi xuyên không đến Đế chế Fars hùng mạnh, đã đặt ra mục tiêu tối thượng: trở thành một công chức dị đại, sống một cuộc đời ổn định, nhàn hạ.Nhưng đời nào có chuyện tốt như vậy!Một ngày nọ, lệnh khẩn cấp của Đại công tước phá tan sự yên tĩnh: "Tất cả nhân viên hành chính cấp 5 trở lên, lập tức lên đường ra chiến trường!"…
Tác giả: EGID (XChara Dreemurs).Thể loại: Fanfiction, romancetic, comedy.Số chap: 1.Tình trạng: còn tiếp.Câu chuyện nói về những dấu chân trên con đường ký ức. Bất cứ ai cũng có một con đường riêng, nó chỉ là một con đường thẳng dẫn ta từ nơi đã đi đến nơi chưa đi. Còn những dấu chân là để đánh dấu sự trưởng thành của con người, hay trẻ con hơn. Những dấu chân là để dẫn đến sự thành công, hay thất bại. Không chỉ có vậy, những dấu chân còn là dấu hiệu cho biết con đường ta đã đi qua, con đường ta đang đi và con đường ta sẽ đi. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như những dấu chân ở con đường đã đi đột nhiên biến mất và lại biến mất thêm lần nữa ?…
Mình và anh chia tay sau một trận cãi nhau như hai đứa trẻ con. Bọn mình cắt đứt mọi liên lạc và cũng không thể có ý nghĩ "tình cờ gặp nhau" vì hai người sống ở hai thành phố cách nhau hàng giờ bay. Dù biết là khó có thể quay lại nhưng mình vẫn hay tò mò không biết cuộc tình chóng vánh ấy có để lại thổn thức gì trong anh không. Đúng là sau chia tay, người còn nặng tình hơn chính là kẻ thua cuộc. Mình vẫn dùng 1 tài khoản ảo (acc clone) để theo dõi anh trên Instagram. Anh ít hoạt động hơn trước, không còn chia sẻ những dòng tâm trạng, những cuộc đi chơi hay khoảnh khắc đáng yêu của thú cưng. Nhưng mình biết anh vẫn online đều đặn, qua một vài bài viết anh thả like, một cách lặng lẽ. "Điểm cốt lõi giúp mối quan hệ giữa hai người được suôn sẻ chính là nói những điều đối phương muốn nghe", đọc những bài viết anh like làm mình thấy chột dạ. Ngày chia tay anh đã nói, những lời mình nói làm anh cảm thấy tổn thương, đó là lúc cả hai đều tức giận, nông nổi, bốc đồng.…
Năm 17 tuổi tôi có đam mê,có tự tin,lòng nhiệt huyết nhưng lại không có đủ dũng khí để nói yêu một người. Tôi tin đó không chỉ là vấn đề của riêng tôi mà cũng là vấn đề của bạn hay những người khác nữa, chính nó đã khiến cho không ít tình yêu rơi vào ngõ cụt, những tình yêu vĩnh viễn không được nói ra. Tình cảm năm 17 tuổi nó thật đẹp,ngây thơ, trong sáng biết bao đơn giản chỉ là một ánh mắt, một nụ cười hay là những cử chỉ nhỏ cũng đã khiến trái tim non nớt rung động. Chúng ta của ngày tháng ấy thật giản đơn, tình cảm không có chút tính toán hay vụ lợi cho riêng mình đơn giản chỉ là một câu hỏi thăm khi người ấy không đến lớp, là những buổi chiều cùng nhau về, là nụ cười cậu ấy tỏa nắng,...tất cả đều êm đềm, nhẹ nhàng như chính cái tuổi đó vậy. Sau này khi trưởng thành rồi chúng ta sẽ thấy thì ra người năm ấy chúng ta từng yêu tuyệt vời biết mấy. Cho nên đừng lo lắng về tương lai xa xôi mà hãy trân trọng người trước mặt, người mà mỗi lần giận chỉ cần một ly trà sữa cùng đôi lời dỗ dành lại có thể cùng bạn cười vui vẻ cả ngày....Những năm tháng sau này tôi mới hiểu " người ta yêu năm 17 tuổi là người mà đời này ta không thể quên".Đôi lời của tác giả : Hồi ức thanh xuân : Khi ta 17 là bộ truyện mà ta đã dành cả trái tim để viết, ta không hứa nó sẽ gay cấn chỉ hứa nó là cả một bầu trời thanh xuân tươi đẹp và nhẹ nhàng, nó không ngọt ngào để người khác đắm chìm nhưng nó hiện thực và ta tin bạn đọc sẽ thấy được hình ảnh mình trong đó. Có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, sự trân q…