Cô bé mùa đông
…
...…
Lịch đại vinh diệu năm 891, một tân Ma vương được sinh ra từ dưới đáy vực thẳm.Chủng tộc tà ác bị phong ấn hơn hai trăm năm từ đáy vực thẳm quay trở lại, Nhân tộc liên tục thất bại vì không thể đánh lại chúng. Đại quân dồn ép đến vương thành, Thánh quân của Nhân tộc đơn thương độc mã* chiến đấu ba ngày ba đêm với Ma vương nhưng thần Ánh Sáng từ đầu tới cuối lại chưa từng giáng xuống che chở, mãi cho đến khi Thánh quân sức lực cùng kiệt. Dân chúng rơi vào tuyệt vọng liền nhục mạ y, phỉ nhổ y, nhất quyết cho rằng tín ngưỡng của y không trong sạch. Thậm chí y còn nghi ngờ tín ngưỡng của bản thân, để mặc cho ngọn lửa cháy hừng hực thiêu rụi thần điện.Ba ngày sau, đại quân Ma tộc rút lui một cách kỳ lạ.Biến mất theo chúng còn có tung tích của Thánh quân.Dân chúng không kịp hối hận, đi khắp nơi tìm kiếm vị quân vương trẻ tuổi xưa nay luôn hiền lành kia nhưng không ai tìm thấy, không ai biết y đã đi đâu.Cho đến khi gió xuân tới thổi tan tuyết còn đọng ở đống đổ nát trong Thần điện và gió thu chôn vùi đi những hương thảo khô héo.…
Tác giả: Listars Cẩm Tú*** Cậu nói, cậu không thích nắng. Là vì nó thật vô vị làm sao! Cậu nói, cậu yêu mưa. Nếu không đi qua những ngày mưa, làm sao có thể hiểu được ý nghĩa của nắng? Cậu không thích tớ. Tớ ghét mưa, à không, tớ rất sợ những ngày trời mưa. Chưa một lần tớ dám chạm nhẹ vào một giọt mưa đang vội vã tìm về đất mẹ. Tớ luôn trốn tránh nó, trốn tránh cái sự thật mà mình đang phải đối diện. Cơn mưa, giống như những sỏi đá trên con đường trưởng thành của chúng ta. Còn cái ánh nắng mờ nhạt kia, cái khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc vốn có của một đứa trẻ, bừng sáng rồi lại vội vã vụt tắt. Tớ thích cậu. Có lẽ tớ sẽ chẳng bao giờ hiểu được sự ấm áp sau cơn mưa như cậu nói. Cậu nhìn tớ, không chút xúc cảm, cho dù chỉ là một chút quý mến thôi. Tớ, một đứa trẻ ngốc nghếch không hiểu sự đời, khác với cậu. Cậu không quan tâm. Tớ dần làm quen với cơn mưa, chỉ muốn tìm lấy một sở thích chung với cậu. Cậu nhìn tớ. Tớ quên đi ánh nắng kia. Tớ thấy được cầu vồng. Cậu khẽ mỉm cười.❤️❤️❤️Tớ yêu mưa, vì cậu sẽ đến.…
Ai chắc hẳn cũng-từng-đã-sẽ có một khoảng thời gian cảm thấy mông lung về cuộc đời, cảm thấy bản thân tồn tại trên đời thật vô nghĩa, tất tần tật đều chán ngắt. Đôi lúc khiến ta dày vò, khiến ta mơ hồ về cuộc sống hiện tại trước mắt.…