Không phải tình yêu, cũng không phải là tình bạn Mình và cậu ngồi cùng bàn,ba năm. Bóng dáng của cậu và bụi phấn đan xen vào nhau, đen trắng rõ ràng, luôn xoay tròn trong trí nhớ của mình. Bọn họ hỏi vì sao mình nhớ cậu rõ ràng đến thế.Mình chỉ nói, không rõ nữa, mọi thứ giống như sổ thu chi, tỉ mỉ cặn kẽ, không thể sai sót. Mình không nhớ rõ bọn mình đã từng nói những gì, làm những gì, cũng không rõ rốt cuộc là ai đã lén trộm bánh Chôcopie của ai. Thế nhưng, mình nhớ rõ cậu. Mình nhớ rõ ba năm ấy, dù cho mình nhìn về hướng nào thì trong ánh mắt vẫn tràn đầy hình bóng cậu. (Trân trọng gửi bài viết này,tới cậu - người ngồi cùng bàn.)…
Một bà mẹ genZ , hiện đại , lạc quan và trẻ trâu nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi để cứu nó khỏi cô nhi viện . Văn án : "Bé cưng , mau lên mau lên , pháo hoa sắp bắn rồi kìa!!" Vô Mệnh 25 tuổi phấn khích kéo con trai mình lên sân thượng ngắm pháo hoa , đón năm mới "Mẹ là đồ trẻ con , lớn bằng này rồi mà còn muốn coi pháo hoa" Tiêu Chiêu 15 tuổi , lạnh nhạt phàn nàn, mặc cho mẹ kéo đi . "Đồ ông cụ non" "Alo alo một hai ba bốn , năm sáu bảy tám.......con ăn ở hiền lành có tâm có đức ,mong các cụ độ con . Con không đòi hỏi gì cao sang đâu , con chỉ xin các cụ mấy đồng bạc đủ nuôi hai mẹ con con thôi , tầm mấy chục tỷ thôi , không nhiều" Đồng hồ điểm 12h đêm , năm mới đã sang , Mệnh Mệnh đứng chắp tay ước nguyện dưới bầu trời đêm cùng với Tiêu Chiêu "Nếu được , xin hãy ban cho mẹ tôi một bộ não" Tiêu Chiêu ước . "Này nhóc con, ước gì kì cục vậy!! Dám nói mẹ không có não hả!?" "Đó là sự thật , mẹ nên ước điều gì đó có lợi cho bản thân hơn" "Bộ mấy chục tỷ ít quá hả 😢" "Thực tế lên đi mẹ , ít nhất cũng phải giàu hơn tổng thống Mỹ" "Vậy tổng thống Mỹ có bao nhiêu , để mẹ ước giàu gấp đôi ổng" "........phụt-hahahaha" Tiêu Chiêu bật cười thành tiếng "mẹ đúng là đồ ngốc" Ở trên cao , Thượng đế nhận được hai tờ ước nguyện màu đỏ nổi bật giữa những tờ màu trắng . Một tờ ghi "Vô Mệnh" và một tờ ghi "Tiêu Chiêu" . Lúc ngài mở ra coi thì nội dung đều y hệt nhau ..... [Tôi muốn dành cả đời ở bên Tiêu Chiêu/Vô Mệnh] *chú ý : ko có tình yêu :))))) chỉ có gia đình .…
Chuyện xoay quanh hai con người sinh ra không cùng một thế giới. Nàng vốn là một con cáo hóa tinh sau 1000 năm tu luyện thành quả. Thay vì lựa chọn cùng các tỉ muội lên Thiên đình làm linh thú cho Tiên, thì nàng lại khao khát cuộc sống chốn trần gian, dù nàng biết khi theo con đường đó, với một hồ ly như nàng thì sớm muộn cũng ắt thành dã yêu, tâm địa cũng sẽ chỉ còn là một màu đen kịt.Chàng là vị tướng quân tuổi còn trẻ mà tài cao. Chàng chưa từng thua một trận chiến và cũng chưa từng xiêu lòng bởi một mĩ nhân nào. Bên ngoài luôn mạnh mẽ thế nhưng có ai hay trong tâm chàng luôn có một góc cô độc quạnh hiu?Phần 1: Truyền thuyết "Cửu Thiên Vĩ ái tình"Phần 2: Duyên nợ kiếp nàyPhần 3: Hồi kết khúc Mệnh cung…
tác giả : mặc hương đồng khứutác giả đồng nhân : tiểu vô danh cuồng hoalưu ý:- Mình viết chỉ để thảo mãn niềm đam mê nếu có sau sót mong bỏ qua- Gach đá mình sẽ đứng yên chịu trận nhưng nếu đó là lý do có thể chấp nhận nếu mình viết sai.-Cis hơi OOC nhưng mình sẽ cố bám sát nhất có thể.- Và kết là đây là tiểu thuýet nên ko cần logic có yếu tố nào ko hiểu thù mình sẽ giải thích Sau khi tu chân giới xuất hiện nhiều sinh vật kì lạ cùng những mối gây hại hoàng hành làm Tứ đại gia tộc sớm ngồi không yên. Chiến đâu vất vả với các sinh vật kia thì tất cả mọi người chết hết ngay cả cữu cữu, đại cữu, lam cảnh nghi, trạch vu quân và hàm quan quân và cả lam tư truy chỉ còn lại một mình hắn là kim lăng sống sót qua vụ đó nhưng không lâu sau cũng bị chết do trúng độc của sinh vật kì lạ kia nhưng hắn không nhớ là mình bị đầu độc. Hắn mơ màng tình dậy trước mắt là cảnh tượng trước sự việc thảm khốc xảy ra 4 năm. Vậy là hắn đã trọng sinh rồi có thể làm lại từ đầu. Hắn tìn đủ mọi cách để ngăn chuyện này có để lộ 1 út về sự thay đổi của hắn ...…
Tôi từng mơ ước có một mối tình thanh mai trúc mã thật đẹp như trong phim, hai đứa từ nhỏ đến lớn đã quấn quýt bên nhau, nhìn ngắm dáng vẻ trưởng thành của nhau rồi kết thúc mối tình đầu tươi đẹp ấy bằng một đám cưới trong mơ thật ngọt ngào. Thế nhưng chẳng cậu bé nào chịu đầu thai cùng tôi diễn vai cặp đôi thanh xuân ấy cả, không chỉ thế mà tôi còn ế chổng chơ đến tận năm lớp 10, chính xác xíu là không một mối tình vắt vai. Tụi con trai hình như chỉ thích nhỏ bạn cạnh nhà tôi thôi sao ấy, như kiểu ánh hào quang của sân khấu chỉ đủ chiếu sáng cho mình nữ chính vậy, nữ phụ mờ nhạt là tôi đến chỗ đứng còn lấp lửng chứ chưa nói đến một xíu ánh sáng mờ nhạt, hoạ chăng là chút sáng được hưởng ké khi tiếp xúc với nữ chính, chút sáng phải chật vật lắm mới có được. Nhưng tôi chưa bao giờ ghét Linh cả, nhờ cô ấy mới có tôi của hôm nay.…
Giá trị cốt lõi tớ muốn mang đến không chỉ là câu chuyện tình yêu, dù vẫn thuộc thể loại tiểu thuyết tình yêu hiện đại, chính là tớ muốn chia sẻ quan điểm về nữ quyền, tri thức & nhận thức, sức mạnh tiềm ẩn bên trong mỗi cô gái, về quá trình tự chữa lành bản thân cần bắt nguồn từ cân bằng nội tại, và về tình cảm gia đình, tình yêu đôi lứa, nhiệt huyết cho việc học hành và đam mê công việc,...Truyện kể về hành trình của một cô gái từng thất tình (bị cắm sừng), thất học (sinh viên mới ra trường, không có định hướng), thất nghiệp (xin việc không ai nhận vì thời đại học không năng động) và bị chẩn đoán trầm cảm giai đoạn 1 đến khi cô có sự trưởng thành nhất định về nhận thức, học thức và ý thức.Nam chính từng có tuổi trẻ sôi nổi, nhiệt huyết và khám phá năm châu bốn bể, kết bạn với nhiều người ở nhiều đất nước, tựa như Hoàng tử bé. Đến ngưỡng 30 của cuộc đời, Hoàng tử lớn sau khi trải qua nhiều thăng trầm cũng như thưởng thức được vạn vật đẹp đẽ trên đời, anh có cơ duyên tìm được bông hoa hồng xinh đẹp và đầy kiêu hãnh trong lòng mình.Và tại sao lại là Bông hoa xứ Rome? Vì mọi con đường đều dẫn tới thành Rome :))Hình tượng nam, nữ chính được lấy cảm hứng từ nhân vật có thật, giống đến 90% ngoài đời thực.Truyện cũng được lấy cảm hứng và nhắc đến nhiều tác phẩm văn học, điện ảnh, âm nhạc tớ yêu thích như: Hoàng tử bé, Kiêu hãnh và định kiến, Before sunrise, 500 days of Summer, Chưa bao giờ,...…