Nơi này là 2047 năm, tai nạn qua đi, hết thảy đều nghênh đón thay đổi cùng tân sinh. Trật tự vi diệu lệch khỏi quỹ đạo vốn có quỹ đạo, tiến hóa giả trở thành đi lên đỉnh cao nhân sinh nhất định phải đi qua lộ. Xuyên qua mà đến vai chính không thể hiểu được có được cường hóa vạn vật năng lực. "Võ kỹ giống như yếu đi một chút, cường hóa một chút đi......" "Cây đao này có chút rỉ sắt, cường hóa một chút đi......" "Cái này bảo bối không tồi, cường hóa một cái phiên bản, kêu bảo bối 2.0 hảo......" Bắt đầu bệnh tim, sau này thành thần làm tổ, hảo hảo ăn thịt......…
Những dòng thao thao bất tuyệt là những dòng suy tư và đúc kết từ góc nhìn của một người trẻ xoay quanh chủ đề cuộc sống. Người trẻ được phép sai, được phép ngã vì đó là đặc quyền của họ. Vì thà rằng có một thanh xuân đầy sứt sẹo và đau thương nhưng lấp đầy giá trị ngọt ngào hơn là một khoảng trời tuổi trẻ được gói ghém cẩn thận trong mớ giấy hoa, đẹp đẽ nhưng vô nghĩa. Thế nhưng, điều quan trọng là tuổi trẻ đừng để mình trượt dài trên những con đường vấp ngã lồi lõm ấy. Họ cần phải đứng lên bước tiếp để sống, để hạnh phúc và để thấy mình có giá trị.30 chương như 30 bước khởi đầu cho một cái nhìn mới để giúp người trẻ định hướng đến một con người trưởng thành và đầy khí chất.…
Seoul - thành phố chìm trong ánh đèn neon và những cơn mưa đêm triền miên, nơi những cuộc giao dịch máu lạnh diễn ra ngay sau những tấm biển quảng cáo rực rỡ.Jeong Jihoon, kẻ đứng đầu một băng nhóm khét tiếng, nổi danh với nụ cười lạnh lẽo và bàn tay nhuốm máu. Không ai dám chống lại hắn, càng không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt luôn giấu kín những bí mật.Lee Sanghyeok - một cảnh sát ngầm mang trên vai nhiệm vụ nguy hiểm nhất: thâm nhập vào thế giới tội phạm, tiếp cận Jihoon, tìm ra bằng chứng để kết liễu đế chế hắn xây dựng. Anh phải giả vờ lạnh lùng, giả vờ trung thành, trong khi từng bước tiến sâu vào nơi ánh sáng không chạm tới.Nhưng ranh giới giữa thật và giả dần trở nên mỏng manh. Càng tiến gần, Sanghyeok càng bị cuốn vào sức hút nguy hiểm của Jihoon. Trong những đêm mưa rơi bất tận, ánh mắt của hai kẻ đối lập dần quấn lấy nhau - vừa là dao găm, vừa là xiềng xích.Họ là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng cũng là bí mật lớn nhất của đời nhau.…
fic do mình chuyển ver Mình đã xin phép và có sự đồng ý từ tác giả!!!Author: @dichthienvuong ( Thiên Yu )Bản gốc : Đã hoàn 48 chap và 1 phiên ngoạilink chủ truyện mình chuyển ver https://www.wattpad.com/user/dichvuongyu?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_profile&wp_page=user_details&wp_uname=MinYuin9395&wp_originator=3MHbfWsA8QCmumA0PyyK6SBLsEQpWphdmDgjR8ZnFwTescFyN%2B1kAVvRRIH2isl0BXX3QsPEVVXk%2B%2B%2FCuwLETuAumcZaWv9Ae9L5l5T77eneOIYR3Vbwm%2FXSMB8brtutCảm ơn tác giả lần nữa ạ ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡Mong m.n sẽ ủng hộ fic này ạ!!!…
Author: Tam Sinh Thạch Category: Hiện đại đô thị, nhẹ nhàng, cường công nhược thụ, tra công, ngược luyến tàn tâm. SE.Paring: Vương Tuấn Khải x Vương Nguyên. Summary: "...Tuyết đầu mùa rơi, sự lạnh lẽo buốt giá bủa vây mọi ngóc ngách, khung cảnh trước mắt bỗng chốc chỉ còn lại màu trắng xóa. Ánh đèn neon đủ màu sắc không ngừng chớp tắt trên những vật được trang trí, nào là cây thông noel, cửa nhà và các tiệm coffee, tiếng nhạc giáng sinh phát ra từ tiệm băng đĩa cũ ven đường. Mùa đông, màu đen của bầu trời đêm và màu trắng của mặt đất phủ đầy bông tuyết. Người người nhà nhà sum vầy bên nhau sưởi ấm, chuyện trò. Sâu trong căn hẻm nhỏ, nơi lạnh lẽo nhất vì không có lửa sưởi ấm, nơi tối đen nhất vì không có một ánh đèn soi sáng. Có một thân thể gầy gò tựa lưng vào bức tường lạnh thấu xương tủy, ôm lấy hai đầu gối đầy vết thương chi chít, vệt máu nhuộm sắc đỏ trên đầu gối đã sớm bị cái lạnh làm đông cứng, nhưng cảm giác đau buốt vẫn không nguôi ngoai.Tuyết... bóng đêm... máu... sự cô đơn tịch mịch bủa vây...Đâu mới là lối thoát cho Vương Nguyên?..."…
Hạ của năm tôi 20, đang đi trên con đường quen thuộc mà tôi đã từng đi hàng nghìn lần, nhưng... sao lại lạ lùng mà lạnh lẽo đến vậy. Vẫn tiếng ve kêu quen thuộc, với những vạt nắng ấm áp, với những nẻo đường thân thương.Đang tắm mình trong kí ức xưa cũ bỗng tôi thấy bóng dáng quen thuộc mà mình gặp mỗi đêm đang đứng trước mặt."Lại giấc mơ gì nữa đây? Lần này lại đi với một cô gái khác? Quả thực cậu vẫn hạnh phúc khi không có tớ"Đột nhiên những nỗi đau đã nhịn cứ thế mà lăn dài trên má không tự chủ.Cậu ấy đã chạy đến ôm tôi vào lòng và dỗ dành "tớ đây! Cậu sao vậy?không gặp mấy năm mà lại như xác không hồn"Cảm nhận chân thật đến mức tôi phải cảm thán "mơ cũng chân thực đến vậy!""Cmn! Mơ là mơ thế nào? Tớ bằng da bằng thịt mà cậu cũng không nhận ra? Học đến ngu người rồi à?" Bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau.Được đà tôi khóc càng to hơn "m* nó! Cậu bảo cậu đi du học 4 năm mà bây giờ mới về? Đã vậy còn 2 năm kia cậu làm gì . Ruốt cuộc cậu làm gì trong 6 năm đó vậy? Còn không liên lạc với tớ.""Bây giờ tớ ở đây rồi còn gì? Cậu lo cái gì?"Cô gái đi cùng người con trai vừa nãy bây giờ đang ngơ ngác xem kịch (wtf còn tôi?)…
Cp: Hà Lâm x Tư PhongCp phụ: Mộc An x Vũ Bảo ĐôngTag: Boylove, thanh xuân, học đường,...Giới thiệu: Mùa hạ nào còn tiếng ve sầu kêu. Khắp nẻo đường, trên những tán cây rợp bóng mỗi trưa hè. Ve ngân nga, tiếng gió thỉnh thoảng chạy qua rít gào một khắc. Sự ồn ào, song, cũng là sự yên bình trong khoảnh khắc. Đời người, thứ khó để lấy lại nhất gọi là thời gian. Nếu không thể trân trọng, chắc chắn nó sẽ vụt mất khỏi tầm tay. Một năm bốn mùa, xuân, hạ, thu rồi đông. Sẽ không có năm nào thay đổi, nó như một vòng luân hồi không có hồi kết. Vốn tưởng rằng cuộc đời sẽ thong thả mà trôi, ngày này qua ngày nọ, nhiều năm như một. Nhưng, cho đến mùa hè năm ấy, có những con người gặp nhau. Một sự tình cờ tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Song, chính họ cũng chẳng biết sự níu giữ ngày hôm ấy chính là định mệnh. Con người có sinh có tử, chỉ cần gặp được nhau là có thêm một lý do để biết trân trọng. Chính là, cuộc đời nói ngắn cũng không phải mà nói dài lại không đúng. Cho nên, nếu định mệnh để họ tìm thấy nhau, chắc chắn họ sẽ thuận theo tự nhiên mà ở bên, trân trọng, níu giữ, cùng đi hết một kiếp người.…
Từ khi cô biết yêu thì tình đơn phương là cái gì đó xa vời thậm chí cô còn thấy nó nhàm chán và quá khó hiểu. "Yêu đơn phương á! Tớ thấy nó nhảm nhí thật, yêu chi mà không dám nói, yêu chi mà chỉ lặng thầm chăm sóc rồi người ta có hay có biết đâu? Thế nên tớ sẽ không bao giờ dại mà yêu đơn phương đâu! ":)Để rồi cô lại đem lòng yêu hắn, yêu hơn tất cả, yêu hắn chỉ với vài cái nhìn thoáng qua...Cô 1 mình đơn phương đi theo hắn ,hắn đi đâu cô cũng đi theo đi qua mọi nẽo đường và đơn nhiên hắn thì không hề hay biết.. Ngày qua ngày cô luôn ở phía sau âm thầm quan tâm chắm sóc cho hắn.. Để chỉ mong hắn... 1 lần 1 lần thôi cũng được để mắt đến cô.. Cô sẽ lo lắng khó chiệu nếu hắn bị thương, sẽ khóc hết nước mắt nếu không được nhìn thấy hắn 1 ngày trời, và sẽ yêu hắn cho tới khi trái tim cô sẽ lãng quên hắn mãi mãi... Đúng cô đã yêu đơn phương đã tự mình sa vào thứ tình cảm mà mình cho là nhàm chán là quá xa vời....Cuộc đời cô chắc sẽ không đau khổ nếu người cô yêu không nhỏ hơn cô 1 tuổi…
Cả thế giới này , hắn chỉ cần đứng trên cao , dùng chính trị và kinh tế nắm trong tay quyền lực là được Hắn trước giờ là một kẻ chưa biết nương tay là gì nhưng sao nhỉ ? ..phải nói thế nào ...nhưng một kẻ từng được mẹ huấn luyện như một tên sát nhân để trở thành sát thủ / được cha dạy dỗ như con ghẻ để trở thành bá chủ hắc đạo lại nhìn em bằng con mắt dịu dàng .. ôm em trong lòng , tin tưởng để em tự sải cánh tung bay còn hắn đứng sau làm trụ cột vững (như Vạn Lý Trường Thành )"Em tung hoành , tôi cho phép , nhưng tuyệt đối đừng bay quá xa nếu không tự biết bảo vệ bản thân khỏi nguy hiểm" Dù cô có bay tới đâu thì vãn luôn nằm trong tầm mắt của hắn , thoải mái "bay lượn" và đúng như hắn nói , cô phải tự mình đối phó với nhiều thứ không phải để cô mạnh mẽ mà cũng vì xã hội này không cho phép sự tồn tại của những kẻ dựa dẫm…
Chúng ta đều là trạm dừng chân tạm bợ của một vài ai đó, và là chốn về yên ổn của một ai đó.Nhưng làm sao biết được ai là người chỉ tạm bợ ghé ngang, ai mới là người chịu neo lòng ở lại? Đời người tốt nhất là đừng nên gặp quá nhiều người, để rối bời chẳng biết đâu là duyên, đâu là nghiệp, đâu mới là chân tình, còn đâu chỉ toàn giả ý.Bởi khi còn trẻ, người ta dễ đau lòng vì những lần rời tay buông bỏ... của những người cứ ngỡ là người thương. Rốt cuộc cũng chỉ là khách qua đường, dừng chân trú tạm, nhân ngày bão giông. Rồi nắng hửng mưa tan, họ rời đi. Và chúng ta ngơ ngác tự hỏi, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, mà chẳng thể giữ lại nổi một con người?Nhưng chúng ta thật quá ngốc rồi.... Vì ngay từ đầu, làm gì có đúng sai. Khi "trạm dừng" vốn dĩ chỉ là nhất thời, còn cái mãn đời lại thuộc về "chốn về" nương náu sau cùng.Thế nên đừng cam tâm làm một trạm dừng chân, đừng phó mặc cho lòng mình quá nhiều người ghé ngang tạm bợ. Trạm dừng này, khoá kín cửa then cài, treo bảng cấm từ đây. Chỉ mở ra cho đúng người xứng đáng muốn an ổn ở lại, muốn chung tình lâu dài.Miễn tiếp khách qua đường. Chỉ đón đợi người thương.Bởi vậy tốt nhất, đời người đừng nên gặp quá nhiều người.Gặp đúng người, là đủ!Nói thì nói vậy chứ đời người mà ai biết được đâu =))))…
Trong một thành phố nhỏ, nơi mà ánh đèn neon chiếu sáng qua những con đường u ám và những tòa nhà cao tầng, cảnh báo về một thế giới đầy tội ác. Đây không phải là nơi dành cho những người yếu đuối hoặc những người muốn bắt đầu lại cuộc sống. Ở đây, quyền lực thuộc về những kẻ tàn bạo và tội lỗi là ngôn ngữ duy nhất mà mọi người hiểu.Nơi đây là địa bàn của hoạt động buôn bán, tệ nạn liên quan đến trẻ em diễn ra thường xuyên. Một nhóm trẻ em đã phải vượt qua nhiều thử thách để tồn tại. Họ không có gia đình, không có người thân, chỉ có nhau và niềm tin rằng họ có thể sống sót trong cái địa ngục này. Ban đầu, họ chỉ là những đứa trẻ lang thang trên phố, phải đánh đấm mỗi ngày để kiếm miếng ăn và tránh những kẻ thù khốc liệt.Nhưng qua thời gian, họ đã học được cách thích nghi, cách chiến đấu và cách lấy lòng những người mạnh mẽ trong thế giới đen tối này. Dần dần, họ trở nên mạnh mẽ hơn, trở nên thông minh hơn và kiếm được sự tôn trọng từ những người xung quanh.Khi những đứa trẻ này lớn lên, họ không chỉ trở thành những con chó săn cần bị điều khiển, mà còn trở thành những con sói điên cuồng, thống trị địa vị cao trong thế giới đen tối của thành phố. Để có thể tồn tại trên thế giới này, họ đã dùng mọi cách thức như buôn bán ma túy, mại dâm kể cả giết người để mở rộng tổ chức. Điều này khiến cho cảnh sát phải đau đầu, vì họ không thể nào bắt được những kẻ thù này, những con sói độc ác đang thống trị nơi đây.Nhưng liệu sức mạnh và quyền lực có đủ để…
Ba kể ngày xưa, ba gặp rồi lại yêu. Yêu say đắm một người nào phải mẹTay không thonDáng người chẳng nhỏ béMắt cũng đâu tròn xoeNgười ấy mặc chiếc sơ mi sẫm màu be2 người gặp nhau ngày mùa hạ oi ả, nẻo đường nhỏ lóc cóc con xe "Xe tuy cũ nhưng ngon lành đấy nhé! Lên đi nào, tớ đèo kẽo đường xa"Và cứ thế hai con người xa lạHai trái tim đơn độcCứ thế sát gần nhauLà thanh maiRồi bạn tâm giaoThành tri kỷMà mãi chẳng thể cùng nhau suốt đời Vì con ơi, ngoài "định kiến xã hội" ta và ông ấy đã cùng vượt qua nhưng hai chữ "đạo hiếu" nữa mà con ...Tình cảm kia quá điên cuồng, quá mới mẻBa vừa thương, vừa ghét bản thân mìnhChỉ vì nơi ta coi là gia đìnhMà tự tay bóp nát mầm tình mới gieoRồi trở thành trụ cột gia đìnhTrở thành người đàn ông mẫu mực như mẹ mình đã mong Dù biết tận sâu trái tim mình, ba đã "chết" từ lâuRồi lại đến mai sau ba và người ấy lại phải sống theo danh nghĩa là "bạn bè thân thiết"Nhưng sau đó, bản thân đã làm điều "ghê tởm" Lừa dối cả vợ lẫn conVà lại vẫn sống như chẳng có điều chi cùng gia đình "mẫu mực" theo xã hội, theo "đạo hiếu"Rồi sau này con sẽ biết, trái tim mẹ mãi chẳng thuộc về bố đâutrái tim mẹ đã lạc mất từ lâuvì trót trao tay cho một nàng thiếu nữ, một thiên thần lòng mẹ, một mối tình nông nổi tuổi thanh xuân con àNên nếu sau này, con có gặp, có yêu ai đấy, mong con hãy giữ chặt mối lương duyên này con nhé, đừng bao giờ yếu đuối mà chùn bước như chúng ta…
23/12/2020CÔNG TRƯỜNGChúng tôi không phải cùng nhau nhảy múa ở nơi nguy nga tráng lệ có ánh đèn neon trắng rực, mà chúng tôi cùng làm việc ở công trường. Ở nơi có cái nắng cháy da vào ban ngày, nơi mà chúng tôi bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Anh không phải người đàn ông giàu có thành đạt, tôi không phải một cô gái đẹp tuyệt trần người gặp người yêu. Chúng tôi chỉ là người bình thường trong số những con người bình thường. Gặp nhau là do duyên phận, liệu sẽ có hạnh phúc ?…
Hồng tụ che trời - 红袖遮天Tác giả: Nhiễm Tố YConverter: BoozinNội dung giới thiệu tóm tắtMột cái bình thường hiện đại nữ xuyên qua sau ở hoàng nữ vị trí giãy dụa quá trìnhNữ chủ tuy rằng có chút lạnh tĩnh cũng không tính quá ngu dốt, nhưng không phải vạn năng hình, một cái hiện đại nữ cùng cổ đại các tỷ tỷ khổ cực pk.Bài này là dùng tình ái mĩ nam mỹ nữ đóng gói quyền mưu văn, hoặc là ngược lại cũng có thể.Đón gió bằng nguy lan, đàm tiếu yến nhiên, niêm vũ trụ Tinh hoàn làm quân cờ, thành hoaNâng cốc vung hồng tụ, chỉ điểm giang sơn, đem trên mặt đất sông ngòi làm dây đàn, từng cái tấu hưởngMây tụ tản mác, đơn giản thiên phong, tội gì cười thế nhân xóc nảy lưu ly một đời! Hắn cùng ngươi, ngươi cùng ta, đều là tình không khỏi kỷ, nghĩ một đằng nói một nẻo.Bình thường xuyên qua nữ chủ dị thế vương quyền tranh báBài này là dùng tình ái mĩ nam mỹ nữ đóng gói quyền mưu văn, hoặc là ngược lại cũng có thể.Ai chủ phong lưu chinh văn thi đấu dự thi tác phẩm c: cung đấu văn, then chốt từ: xuyên qua, quyền mưu, hậu cungThế kỷ hai mươi mốt chương giải lời nói bởi vì hôn nhân thất bại mà xuyên thủng nữ tôn quốc, trở thành hoàng nữ Minh Triệt, nhưng phượng quốc đã là nguy cơ tứ phía chưa đại vương triều, hoàng nữ thân phận này cũng không có cho nàng mang đến yên vui sinh hoạt, trái lại khiến nàng khắp nơi giãy dụa mới có thể sinh tồn. Thời thế làm cho nàng từng bước một bước hướng thiên thê, đang kinh tài tuyệt diễm Độc Cô Trọng Hoa dưới sự giúp đỡ leo lên Đại Bảo, phù cao ốc với đ…
☆ GIỚI THIỆU:"Cái gì cơ?" Artem nhướn mày, đôi tay siết chặt lại, cảm giác như vừa nghe một thứ quá phi lý từ miệng quản lý. "Muốn tôi thử... yêu đương với trí tuệ nhân tạo à?""Không, không phải kiểu AI như cậu nghĩ đâu." Quản lý cười khẩy, một nụ cười đầy bí ẩn và lạ lẫm, như thể trò chơi này là phát minh vĩ đại nhất từ trước đến giờ. Ông ta khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu giải thích tiếp. "Đây là chương trình đặc biệt, cậu có thể gọi nó là BOT, không khác gì con người, chỉ thiếu mỗi trái tim."Lúc này là năm 2180, thời đại mà công nghệ và trí tuệ nhân tạo đã vượt xa những gì con người có thể tưởng tượng. Cả thành phố phủ một lớp ánh sáng xanh lạnh lẽo từ những tòa nhà cao tầng, nơi con người chẳng còn bận tâm đến ranh giới giữa thực và ảo. Trong văn phòng nhỏ hẹp của quản lý, không gian chỉ còn lại mùi cà phê đã nguội lạnh cùng ánh đèn neon chập chờn. Quản lý đang cố gắng giới thiệu cho Artem một trò chơi thực tế ảo mà ông ta đang phát triển, với niềm tự hào không thể che giấu.❗️LƯU Ý❗️: 1. Mọi đối tượng nhân vật chính tiếp xúc đều là ảo, nhân vật chính không phát triển mối quan hệ tình cảm với bất cứ ai. 2. Ở mỗi ván chơi, vị trí top/bot của nhân vật chính sẽ tuỳ vào tình huống mà quyết định, tuy nhiên truyện không có cảnh NSFW. 3. Mỗi ván chơi sẽ có WARNING cụ thể riêng.4. Truyện được viết với mục đích giải trí.5. Truyện sẽ chỉ đăng duy nhất trên Thuỵ Khúc-ĐLMH…
Ba cô gái - Reina, Aoi và Momoka - không học cùng lớp, không lớn lên bên nhau, cũng không hẹn trước để gặp gỡ. Nhưng số phận kỳ lạ đã gắn kết họ lại, bằng những buổi trưa ăn bento dưới tán hoa anh đào, những lần lặng lẽ lau nước mắt cho nhau, và cả những tiếng cười rộn rã khi cùng nhau trốn học đi... uống trà sữa. Họ không hoàn hảo. Một người sống trong cô đơn, một người cười để che giấu tổn thương, một người luôn chạy trốn cảm xúc thật. Nhưng chính tình bạn - giản dị và chân thành - đã làm lành những vết xước đó, từng chút một.Câu chuyện là bức tranh mềm mại về tuổi học trò:📚 Có những buổi học đáng ghét và bài kiểm tra khó nhằn.🍱 Có những hộp cơm trưa, những câu chuyện nhỏ tưởng chừng vô nghĩa.🎐 Có những ngày mưa, những chuyến đi xa, những rung động đầu đời, và cả những lần... giận nhau vì một miếng takoyaki cuối cùng.Nếu bạn từng có một người bạn khiến mình muốn đi học mỗi ngày chỉ để được gặp họ...Thì cuốn truyện này, là viết cho bạn đấy.…
Từ một cô gái lớn lên trong đau thương, bị chính gia đình mình chối bỏ, An Nhiên đã từng không dám mơ đến điều gì gọi là hạnh phúc. Cho đến khi cô gặp Minh Duy - người đàn ông tưởng như lạnh lùng vô cảm, nhưng lại dùng tất cả trái tim để che chở, yêu thương và tái sinh cô khỏi vực sâu tuyệt vọng.Họ cùng nhau xây dựng một mái ấm nhỏ, nơi tiếng cười trẻ thơ vang lên mỗi sáng, nơi mùi bánh nướng len lỏi trong chiều mưa, nơi những vết thương xưa dần được chữa lành không bằng thuốc, mà bằng tình thân."Chạm Vào Mỗi Ngày Bình Yên" là câu chuyện về sự dịu dàng, bảo bọc và hành trình chữa lành từ những mảnh ghép tưởng chừng không hoàn hảo. Một người vợ từng sống trong bóng tối, một người chồng tưởng như không có trái tim lại tìm thấy nhau giữa ngã rẽ cuộc đời. Họ không chỉ yêu nhau, mà còn chữa lành cho nhau từng chút một. Và khi những đứa trẻ ra đời, tình yêu ấy càng nở hoa theo năm tháng.Một cuốn tiểu thuyết gia đình, lãng mạn, thơ mộng và chữa lành, như hơi thở của câu chuyện. Để bạn đọc cảm nhận rằng: Hạnh phúc đôi khi chỉ là có ai đó chịu ngồi lại bên ta, lắng nghe từng nỗi buồn chưa kịp gọi tên.…
Title: Cuộc sống sau tốt nghiệp của bạn JeonAuthor: Bánh Rán ĐườngCouple: TaeKook (Taehyung x JungKook)Rating: MStatus: On goingCuộc sống của Jeon Jungkook trước tốt nghiệp và sau tốt nghiệp có gì thay đổi?Chú ý: fic nhẹ nhàng, có H, hầu hết tình tiết đều là giả tưởng. Và vô cùng chú ý rằng đây là fic VKOOK (V top Kook bot). Anh em đi qua vào đọc ủng hộ bạn au lười chảy cả mỡ này nha nha~~~…
Niên biểu Thịnh Dân QuốcHạ Chí niên 736, Hạ Chí ngày thứ nhất. Nhật dương quang đãng kéo dài 8 canh giờ, ngày trải dài nhất lịch sử Thịnh Dân Quốc. Hoa thơm bay ngợp trời, mây nhảy nhót khắp nơi, dân chúng khắp chốn đổ xô tràn ngập mọi nẻo đường. Ngay cả chốn âm dương cũng muốn ăn mừng thắng trận của hoàng đế nước Thịnh Dân. Hạ Chí ngày thứ hai. Mưa rải đậm trời, đá trắng phủ rêu xanh, dân cùng quân trong nước dừng tất cả hoạt động để tang thừa tướng nước Thịnh Dân. Hai chốn âm dương trở nên đau buồn khó tả. Hoàng đế dẫn quân, dẫm mưa mà đi, dân chúng hai bên cúi đầu cáo biệt Vĩnh An thừa tướng. Hạ Chí niên 742, Hoàng đế chuyển dời kinh đô, từ Hoa Kinh về Ngọc Châu. Năm thứ sáu Vĩnh An thừa tướng mất, đất trời trong xanh, mùa màng bội thu, dân chúng trong cố đô thả thiên đăng, đốm sáng bay đầy trời, hoàng đề đề ba chữ "Gửi Vĩnh An", thiên đăng hoàng đế thả bay cao trăm thước, như lời tiễn biệt cố nhân.Đông Chí niên 742, Hoàng đế đổi tên nước thành Vĩnh An Quốc. Trong dân chúng truyền miệng nhau câu chuyện về vị hoàng đế anh minh thần võ ngả mình với thừa tướng của hắn. Dân gian truyền từ đời này qua đời khác, khiến câu chuyện trở thành truyền thuyết. Mang Chủng niên 756, Hoàng đế băng hà, thái tử Lưu Vĩnh Châu lên ngôi, theo chỉ dụ của tiên đế, hạ táng ở ngoại thành kinh đô Ngọc Châu. Tiên đế Vĩnh An Quốc, đề ba chữ "Gửi Vĩnh An" trên bia mộ hắn. An táng cạnh thừa tướng Chu Vĩnh An. Mỗi năm tiết Hạ Chí, đốt một khăn lụa Tiết Hà gửi lại An An của hắn. Lưu Chiêu Quân x Chu Vĩnh AnT…