[COLLECTION][Trans] What I Couldn't Do, JeTi
…
Dưới cơn gió mạnh như muốn thổi bay mọi thứ. Những mái ngói đã cũ hòa lẫn với màu đen thẩm của năm tháng, Mi-a một cô bé sống tại ngôi làng hẻo lánh. Năm cô 18 tuổi, tất cả mọi thứ như muốn chống lại cô, ba mẹ đều qua đời sau cơn bão, cả gia đình giờ chỉ còn mình cô. Gia tài của Mi-a lúc này giờ chỉ là một sợi dây chuyền màu xanh lục. Bao nhiêu biến cố xảy đến, bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống, cuối cùng Mi-a cũng đưa ra một quyết định, cô sẽ rời khỏi ngôi làng và bán đi sợi dây. Mặc dù không muốn nhưng Mi-a cũng không biết làm gì khác. Thế rồi, khi vừa ngang qua một căn nhà của bác nông dân, vào thời ấy tin tức rất khó đến với mọi người. Lúc này vừa xem xong bản tin được phát cho từng nhà. Tờ giấy thông báo ấy đã làm cô không kìm được nước mắt, cô khóc thét lên và vội chạy đi. Trong đầu cô lúc này chỉ biết chạy và chạy và chỉ chạy, dưới những tia nắng yếu ớt của buổi chiều tà , lúc này có mới kiệp tỉnh lại. Đôi mắt cô rưng rưng còn đọng lại trên mi vài giọt nước mắt. Cô bé ngất đi như chưa có chuyện gì, cô nằm khụy xuống bãi cỏ ven đường . Màng đếm buông xuống, những đóa hoa huệ trắng nuốt bắt đầu khoe sắt. Từng cánh hoa như hạt ngọc tỏa sáng trong màng đêm tâm tối. Mặt trời ló dạng sau dẩy núi, đôi mắt chớp chớp nhẹ mở ra. Mi-a hổi tỉnh sau một giấc ngủ dài, cô bé ngủ dậy lặng nhìn xung quanh, cô bước những bước chậm chạp về phía phòng khám của làng. Bước ra khỏi cửa phòng khám Mi-a bỏ đi trong vẻ mặt buồn bả và tiếc nuối. Cô lến chuyến xe, âm thanh êm ả của những bản nhạc phát ra từ chiếc máy hát thật giản dị. Ngồi một mình trên xa, cô ngắm nhìn mọi người xung quanh, đều bồi hồi rất muốn được về đến nhà. Thế rồi, cô quyết định thực hiện ước mơ hồi bé của mình, trở thành một tiểu thuyết gia. Mi-a tham gia vào một câu lạc bộ đào tạo và dạy chữ cho trẻ vị thành niên. Ngày đầu, vừa rời xe cô đã nghĩ đến ngay câu lạc bộ này, cứ ngày này sang ngày khác dần dần mỗi một ngày lượng kiến thức của cô càng lớn hơn một chút. Một ngày kia, khi đang ngồi đọc sách dưới gốc cây.…
Lại một fic chịch ịch ịch của đôi bạn và tất nhiên vẫn là Wednesday có ciu nhó ~Ờm, tui thấy fic của tác giả này ngắn mà dễ dịch nên làm thêm 1 bộ nữa á. Vẫn là dịch chui, chưa có sự đồng ý từ tác giả :)))Chúc mọi người đọc zui zẻ!Nhắc lại là FUTANARI!…
Ay yoo, Trà Dâu đem tình ju tới đâyCảnh báo: Không dành cho thiếu nhi dưới 18+, người thủy tinh tâm, người có hội chứng sợ SM hay 3P thì càng không nên lao vào đây nha :))VEGASBIBLEPETESinh đôi x quản gia ( hờ )Pete ở đây bị ngốc nháNhớ gì thì bổ sung thêm, cảm ưn khạpĐừng đem đứa con này của t đi đâu nhé, cảm ơn…
" Vào thế kỉ 30 , tất cả mọi người đều bị chìm đắm trong công việc , họ thực sự đã quên đi cảm giác biết yêu thương và cho đi là gì..."…
khi ba và mẹ của Linh ly dị thì Linh lại thành một con người khác bất hiếu,vô lễ với người lớn.Mặc dù người thân trong nhà ns mà vẫn ko nghe .Một hôm,Mẹ Linh đi làm ko đem đồ ăn theo đt về cho hàg xóm kêu Linh đem đồ ăn trưa vào cho mẹ Linh nói.-Linh:tr ơi trễ h của con r s,hôm nay con có tiết kiểm tra ở lớp trễ h r uk đó. Rồi Linh còn wán trách Mè s đi đồng ko mang cơm theo mà ăn.Vào nhà Linh tức giận ko mang cơm cho mẹ làm j cx ko xong 1 tiếng s.Làm cơm xong đem vào cho Mẹ thì thấy mẹ ăn cơm nhà ngta mà ăn cơm với nước mắm nx.-Mẹ:s nãy h ko đem cơm sớm ,đem bh ăn cơm với nước mẳm luôn r nè.-Linh:thôi bà nói nhiều wá đem cho bà ăn bà con ns nx thôi cho tiền tui đi học đi.Bà mà ko cho tui giết Bà luôn đó. Mẹ thì làm đồng cực khổ đội một cây rơm bự vào đồng rất mệt về nhà Linh ko rót được cho Mẹ mộ ly nước nx.mà linh chỉ bt đi chơi ko bt phụ giúp một cái j hết. Mộ ngày kia thấy Mẹ lặt 200 kg Hành lá mà nó ko bt giúp nó còn đi chơi nx. ba mẹ ly dị nó lại ngủ với ba.Còn Mẹ nó ngủ một mk,đêm nào cx mắc kêu mấy đứa trong xóm lại kêu nó về.Ba thì có vợ nhỏ,Mẹ thì thức 1 2 h giờ ság đi cắt đồ,có tiền đóng học phí cho con . Mà nó ko bt thươg mẹ mà còn đi nói xấu mẹ nx.Ba thì mỗi lần cho nó rẩt ít tiền mà lại ko có tình thương .…