họ yêu nhau, họ là cờ đỏ, họ khác người. Nếu họ yêu thì tình yêu của họ là nồng cháy, mãnh liệt. Còn nếu họ không yêu nhau, họ vẫn cứ tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày ngày buông ra vài ba câu nói tỏ ý câu dẫn đối phương. Nếu vô tình mắc vào họ chắc chắn sẽ là thảm họa.Còn chưa kể...để chọc tức nhau, họ làm đủ điều, mấy trò biến thái còn làm ra được.…
Tiết trời dần trở nên lạnh hơn, tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn. Trong căn phòng chứa đầy vẻ ảm đạm, Khiêm vươn tay nhẹ nâng lọn tóc đã dài của tôi, anh nói:" anh thích em, thích tất cả những gì thuộc về em".Dứt lời, Khiêm nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau, đôi mắt màu nâu đậm của anh nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt anh dịu dàng lắm. Cứ thế, anh nhẹ nhàng tiến tới gần tôi, nghiêng đầu, tôi biết anh định làm gì và tôi sẽ để anh làm điều đó.Một buổi chiều mưa rơi, chúng tôi hôn nhau trong căn phòng đầy ảm đạm.…
Nó hơi mệt nên nằm bò ra bàn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi nhẹ nhàng lay lay trong tiếng gió quạt. Mắt lim dim có vẻ sắp ngủ.Hạ khẽ hít một hơi. Người nó khá thơm mùi nước giặt. Không bị lẫn mùi mồ hôi.- Không cần phải ngửi, tao biết tao thơm mà.- ... Hạ câm nín, chỉ lặng lẽ rút ra cho nó một tờ khăn giấy. - Lau bỏ đi, tí thấm ngược lại ốm.Thấy nó không trả lời, Hạ lại đưa tay định nhét lại vào cặp. Bất chợt, nó nắm lấy cổ tay Hạ.- Á, mày làm cái trò gì đấy? Bỏ tay tao ra.- Mày lau cho tao.- Không, mày có biết bao nhiêu mắt đang nhìn tao với mày không?- Lỡ tí tao ốm thì sao?Nó lại chỉ biết câm nín. Đúng là lời của mình tự bẫy mình.Nó suy nghĩ một chút, vẫn là tại mình quan tâm trước.Hạ đưa tay, khẽ nắm lấy tóc nó, nhẹ nhàng lấy giấy thấm mồ hôi trên mặt. Xong việc, nó vò tóc Hải rồi nhét vào tay nó tờ giấy vừa lau.- Đồ của ai nấy nhận nha.Hải không nói gì, chỉ nhận tờ giấy rồi úp mặt vào bàn, cười khẽ.…
Thể loại: Tình cảm, Hài hướcNội dung: Ái Tử Lạp, An Vũ Phong và Bạch Tiểu Nhi là 3 người bạn thân chơi chung với nhau. Nhưng Vũ Phong và Tiểu Nhi lại đang yêu nhau. Liệu Tử Lạp sẽ cảm thấy như thế nào khi là " Third Wheel " trong mối tình này ?" Mong các bạn thích truyện của mình "…
Về nước sau 5 năm làm việc tại Pháp, Hân vi nhận ra cô chưa bao giờ quên anh. Người ta nói tình đầu khó phai hoá ra chính là như vậy.Cô học ngày đêm để tranh suất học bổng, nỗ lực làm việc, từng bước thăng tiến chỉ để không bao giờ phải trở lại nơi đầy ắp kỉ niệm này.Vậy mà trớ trêu thay, lại là thành phố này, con đường này, cảm xúc thù vẫn vẹn nguyên như những năm tháng ấy. "Em không sợ phải gặp lại anh, em chỉ sợ khi em trở về rồi lại không tìm thấy người em yêu nữa!"…