chittlice | how i became mrs.Chittaphon
tôi đã trở thành quý bà Chittaphon như thế nào, ông nhỉ?…
tôi đã trở thành quý bà Chittaphon như thế nào, ông nhỉ?…
Một trong những bộ truyện hay nhất thế kỉ , nhận 1 loạt giải thưởng Oscar về nghệ thuật , câu chuyện lúc đầu khá bình thường nhưng cái kết lại để lại cho người đọc ấn tượng khó phai vì không 1 ai lại nghĩ về 1 cái kết bi thảm đến tuyệt vọng như vậy…
"Quỳnh Nhiên ơi, nếu bây giờ tao biến thành con gián thì mày có yêu tao không?""Hỏi câu gì lạ vậy? Không những yêu mà tao còn giúp mày isekai bằng bồn cầu thông minh cực xịn luôn ấy chứ." Tôi khẽ cười. Khang trầm ngâm một lát, sau đó mới lên tiếng."Vậy nếu tao là Nguyễn Lê Minh Khang siêu đẹp trai, học giỏi, IELTS 8.0 thì mày có thích tao không?" Tôi rời mắt khỏi cuốn sách yêu thích, quay sang nhìn Khang đang ngồi bên cạnh."Có. Tao thích mày..." Tôi dừng lại giây lát. "Như một người bạn." Khi nghe câu trả lời của tôi, đôi mắt đen láy đang tràn đầy hi vọng của nó bắt đầu rũ xuống, nó cúi thấp đầu, đan hai tay vào nhau trông y như thằng suy vậy. Nhưng chưa đầy nửa phút, Khang ngẩn mặt lên, ánh mắt lấp lánh chứa đầy chất tình, nó đưa tay vén tóc tôi ra sau tai, giọng nói ấm áp bảo: "Không sao cả. Tao sẽ từng bước chinh phục trái tim mày. Từ một người bạn, chúng ta sẽ thành người yêu và có thể xa hơn là bạn đời." "Tao sẽ đợi, để xem mày kiên trì được bao lâu." Tôi cười khúc khích, suy tư nhìn người con trai trước mặt. littleqinie 17/8/2023…
Tóc của Hạ Khánh rất dài, mỗi khi Đình Khánh muốn ghé sát lại nhìn nó đều phải giữ tóc nó trong tay.Tay của Hạ Khánh rất nhỏ, mỗi khi Đình Khánh nắm tay nó đều phải nắm thật chặt, để không vì lơi lỏng mà lạc mất nó trong biển người.Mắt của Hạ Khánh rất yếu, mỗi khi Đình Khánh muốn nhìn rõ màu hồng ngọc trong đôi mắt ấy đều phải phủ áo khoác lên đầu cả hai để ánh mắt trời không làm nó quá chói mắt.Gu của Đình Khánh không phải thỏ non mềm mại khiến người khác mềm lòng che chở. Nhưng với Hạ Khánh, Đình Khánh can tâm tình nguyện bảo bọc nó. Hoặc Hạ Khánh khiến cậu có cảm giác không thể không mềm lòng với nó được."Cùng nhau đọc sách nhé?""Có muốn lên xe đi một vòng với anh đây không?""Tao muốn nghe mày chơi đàn."Không có câu nào có lời yêu, nhưng hành động lại tràn ngập tình yêu.====Bìa truyện: PinterestEdit: @cherubunz…
ko có…
Cậu thích Vật Lí, tôi cũng cố gắng nâng điểm liệt lên. Cậu thích đọc sách tâm lí, tôi cũng thích sách, cụ thể là sách chữa rách tâm hồn. Cậu thích chơi game chiến đấu, tôi càng thích game, mà là game Babybus. Cậu thường xuyên cãi vui qua lại với giáo viên, tôi lại được nhận định là sứ giả hòa bình giải quyết vấn đề. Cậu thích con gái, tôi thì thích cậu.--o0o--"Chỉ là đã có một chú cá voi xù xì đến gai góc bơi lạc vào vùng biển đêm hạ năm ấy, làm dao động mặt hồ vốn tĩnh lặng. Sau này không chắc còn có một chú cá voi nào khác khiến biển gợn sóng bao lấy những xúc cảm đã chôn lấp từ tận đáy không nữa."==========Trai ngổ ngáo bị nhiều người từ chối X Gái sĩ diện không dám tỏ tìnhBìa: Canva…
Trong cuộc sống, bên cạnh tình thân, tình yêu thì tình bạn cũng là thứ vô cùng quý giá.Ai trong đời cũng nên có ít nhất một người bạn tốt, hoặc may mắn có nhiều người bạn tốt hơn.Với câu chuyện này, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua những năm cấp 3 đáng nhớ, nơi ghi dấu ấn của những con người chuẩn bị bước vào đời, thực hiện hoài bão, ước mơ của bản thân. F6 năm ấy - dù đi về bất cứ nơi đâu, nhưng khi ngoảnh lại, chúng ta vẫn có thể hoài niệm về hồi ức thanh xuân đáng nhớ của mình.…
Trích đoạn 1:"Quỳnh Đan!""Tớ nói bao lần rồi, tên tớ là Đan Anh."Tôi nhìn tên trước mắt mình mà thở dài, cậu ta lúc nào cũng quên tên thật của tôi."Tớ biết mà.""Ừ."Khoan, ý cậu ta là sao?---Trích đoạn 2:"Vui lòng điền giúp tôi thông tin của quý khách ạ."Với khách hàng, tốt nhất tôi nên hành xử đúng đắn."Cô nhìn rất quen.""Tôi không biết quý khách là ai ạ."Nói vậy thôi, chứ Đan Anh này thừa biết nhé.…
An Vy - một cô gái sống nội tâm, ít bạn, vừa chuyển đến trường mới trong năm học lớp 11. Cuộc sống học đường ban đầu khá nhạt nhòa cho đến khi cô quen Duy - cậu bạn cùng lớp, năng động, ấm áp và luôn nở nụ cười rạng rỡ.Duy là người đầu tiên chủ động bắt chuyện, mượn sách, chia đôi hộp bánh, hay đơn giản hỏi: "Cậu ổn chứ?". Những quan tâm tưởng chừng nhỏ nhặt ấy khiến An Vy dần mở lòng. Cô thầm thích cậu nhưng không dám nói, chỉ âm thầm ghi lại mọi điều liên quan đến Duy trong một cuốn sổ tay nhỏ, gọi đó là "kỷ niệm đẹp của tuổi 17".Thế nhưng, khi tình cảm vừa chớm nở thì Duy đột ngột rời đi vì gia đình chuyển công tác. Không lời hứa hẹn, không giữ liên lạc - chỉ còn An Vy ở lại với những cảm xúc chưa kịp nói ra.Nhiều năm sau, Vy trở về nước trong khoảng thời gian dài du học. Giữa những ký ức ùa về, Vy hiểu ra: có những người đi qua không để ở lại, nhưng lại là đoạn thanh xuân đẹp nhất mà ta từng mượn - và mãi mãi không muốn trả.…
Phạm Quân Anh và Trương Lâm Vi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Mùa hạ năm lớp 12, Quân Anh chưa kịp nói lời yêu vì gia đình Quân Anh gặp chuyện, đành phải hẹn em vào mùa hè năm sau…
Tóm tắt: Truyện xoay quanh một nhóm bạn chơi chung với nhau. Họ cùng nhau trưởng thành... cùng nhau trải qua vui buồn của tuổi trẻ... và cũng cùng nhau chữa lành những tổn thương sâu thẳm trong chính tâm hồn họ. ______________Trích đoạn:"Trịnh Thái Duy Hoàng.Một tia nắng ấm áp mà tôi chẳng thể giữ được bên mình khi hoàng hôn kết thúc.Mà tia nắng ấy cũng không phải chỉ sưởi ấm, soi sáng cho một mình tôi.""Đoàn Vũ Huyền Trâm Anh. Hãy nhớ, tớ vì cậu mà toả ra hơi ấm, cũng vì cậu mà soi sáng con đường phía trước, để cậu đi sẽ không còn thấy cô đơn.Tất cả đều là tớ vì cậu và sẽ mãi bên cậu. Thế nên, cậu cũng hãy vì tớ mà đừng bỏ cuộc nhé."__________________•🌷Tên cũ: Màu Nắng Ấm.•🌷Nhân vật chính: Hoàng và Trâm Anh •🌷Tình trạng: vừa viết vừa sửa.•🌷Số chương dự kiến: trên 55 chương, chưa tính ngoại truyện.•🌷Ngày đăng: 09/11/2024🌷•🌷Ngày đăng lại: 13/03/2025🌷•📌 [CẢNH BÁO]📌: tuy truyện là thể loại chữa lành nhưng sẽ có khoảng hơn hai chục chương đầu có cảnh khá tiêu cực.📌…
Truyện lấy bối cảnh tại Bắc Ninh, địa điểm có thật nhưng nội dung là hoàn toàn tưởng tượng.Lần đầu mình viết truyện, có gì mong các bạn bỏ qua ạ!!hCảm ơn rất nhiều vì đã dành thời gian đọc truyện.Truyện bựa lắm nha ae, đôi khi còn không chú trọng vào tcam nanu9, tại mình muốn ghi lại những kỉ niệm của năm tháng c2 thui. Từ c2, các câu chuyện ngoài lề sẽ là những chuyện xảy ra thật trong lớp học của mình, còn mạch cảm xúc cảu nanu9 mình vẫn sẽ tiếp tục ạ.…
"Này! Trời đang mưa đấy nhóc, định đội mưa về ầ?" Lúc đấy, trời đang mưa, mưa nặng hạt và tôi thì quên áo mưa, định bụng chạy ra nhà xe rồi đội ưua về nhà, bởi đứng chờ hơn 15 phút rồi nhưng mưa cũng chả ngớt đi là bao. Bỗng dưng, có giọng nói vang lên bên tai trái tôi. Tôi quay lại nhifn, là dáng người ấy, dáng người cao dong dỏng cũng đang ngước nhìn tôi, bỗng chốc thấy sao thân quen quá.…
"Điều hạnh phúc không phải là được ngắm pháo hoa, mà đó chính là tôi và cậu ấy tay trong tay cùng nhau ngắm pháo hoa"Mình mới viết, có gì sai sót mọi người thông cảm cho mình nhé! <3…
Tittle: Trà SữaThể loại: shortfic, ngọt, 1×1, ngôn tình, hiện đại, có xíu ngược, H.E.Độ dài: 10 chương + 2 ngoại truyện nhỏ.Tác giả: A Phiến (là tui đây, tui hông có bán trà sữa đâu à nhen ==)...~VĂN ÁN~Cả đời cô chưa bao giờ nhục nhã đến vậy, người cô hận nhất lại lần nữa đứng về phía cô, dẫu cho bị lừa dối, ánh mắt anh vẫn như vậy, ấm áp như gió xuân lưu chuyển, đáy mắt tràn đầy ý cười."Hoa Nghiên, tôi cho phép em hận tôi, tôi sẽ chẳng nói lời nào. Duy chỉ cầu xin em hãy luôn nhớ một điều, phía sau em mãi mãi có một chàng trai ngày đêm ngóng trông em."Bất luận thế nào, A Phiến anh một lời đã định.Đời này, chỉ có thể yêu cô....…
Tôi lặng lẽ ngồi đấy, để Nguyễn Hoàng Hải Lâm tựa đầu vào vai mình, để cái mùi thơm trầm ấm của nó chạy dọc sống mũi tôi, chạy thẳng tới trái tim đang chùng xuống. Thi thoảng tôi lại đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của nó như dỗ dành em bé. Nó khóc lâu lắm. Dư âm của những tiếng nấc nghẹn ấy cứ còn mãi vang vọng trong đầu tôi đến tận bây giờ. Tôi có thể cảm nhận được cả người nó đang run lên bần bật, không rõ là do còn cảm thấy sợ hãi, hay là do cố nén lại tiếng nức nở nhưng cảm xúc lại cứ òa ra. Bối rối, tôi muốn an ủi nó vài câu nhưng cứ ngắc ngứ trong đầu mãi rồi lại thôi. Vì tôi biết, tôi chưa bao giờ giỏi trong việc an ủi người khác. Những lời tôi nói ra có lẽ là khá vô nghĩa và tôi sợ khi nghe xong những lời ấy, nó sẽ chỉ thêm buồn. Tôi khẽ thở dài, rồi lại đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của nó, như để nhắc cho nó nhớ rằng, nó vẫn còn có tôi.o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o Lưu ý: Truyện về những đứa trẻ bị tổn thương tự chữa lành cho nhau, vì vậy có mang nhiều hơi hướng tiêu cực Hầu hết tất cả nhân vật và tình tiết trong truyện đều là giả tưởng, không có thật. Tôi không cho phép bất cứ ai lấy cắp truyện của tôi, hãy thể hiện mình là người có học!…
"La muse, đứng yên!"Hoàng Lâm Phong bỗng treo một hộp nhỏ gì đó trong tay lên xe đạp rồi bước vội về phía tôi. Theo phản xạ tôi muốn lùi về sau nhưng hai chân không nghe lời cứ đứng sững tại chỗ."Ngốc quá, dây giày mày bị rơi ra rồi!" Lâm Phong nói, giọng dịu dàng.Tôi thẫn thờ nhìn bóng hình chàng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng gọn gàng tràn ngập hơi thở học đường Việt Nam. Không biết cậu đang chạy về phía này hay chạy thẳng vào tâm trí tôi nữa?Phong tinh tế quá, Phong bị đi*n à?Tôi suýt nữa đánh bật câu nói ấy ra khỏi miệng khi chàng trai từ từ ngồi xuống. Nhưng may mắn thay, sự mê mẩn ngăn cản thành công đôi môi ngứa ngáy. Sau cặp kính, đôi mắt tôi sáng rực lên dõi theo từng cử chỉ của cậu ấy mà không chớp lấy một lần. Có lẽ bị nhìn kĩ quá nên cậu không nhịn được, mắt nhắm tịt thành hai dấu trừ.Kịch bản đang đẹp, tôi lại ăn nói tếu táo: "Ồ, mày cười mất cả mắt!" rồi lại tự chìm đắm trong đó...Nụ cười mang giọt nắng cuối xuân này khiến tôi xao xuyến mãi. Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi và cứ thế, tôi thổn thức trước vẻ đẹp khó tả của Lâm Phong. Nắng tháng Ba tinh khôi khiến cậu toả sáng, trong mắt tôi, Phong chính là sự tồn tại lấp lánh nhất!…
Cô bé hướng nội và bạch mã hoàng tử của cô bé.…
Trải qua những năm tháng cấp 3 một cách tốt đẹp, lưu giữ những kỷ niệm khó quên. 12A1 giờ đây sẽ mãi là một thanh xuân tươi đẹp nhất của nhóm bạn 6 người đó…