Đây là câu chuyện mình lấy ra từ cuốn sách. Nó kể về những mẩu truyện ngắn của các bạn trên toàn đất nước Việt Nam: về đời sống hàng ngày, hay những thứ gần gũi với chúng ta nhất "tuổi học trò","học sinh", ngay cả là những người bạn thưở nhỏ. Mọi người nếu cảm thấy hứng thú thì vô đọc nhé! Cảm ơn nhìu ạ! *cúi đầu*…
"This is not a love story, this is a story about love."Câu chuyện mà mình muốn kể không phải là một chuyện tình, nó nhiều hơn thế. Đó là câu chuyện về tình bạn, tình thân, tình yêu, và tuổi trẻ. Mình là một người trẻ đang try to figure things out ở tuổi đôi mươi này, và dĩ nhiên, thời cấp 3 ngây ngô của mình đã trôi qua rồi. Mình mong câu chuyện mà mình viết nên có thể giúp những người trẻ như mình cảm thấy được một chút ấm áp và bớt sợ hãi trên con đường trưởng thành. Và, dù bạn đang ở độ tuổi nào, mình mong bạn có được một tuổi 17, 18 thật trọn vẹn và tươi đẹp. Bất cứ khi nào nhớ lại những tháng ngày ấy, bạn đều có thể mỉm cười, như mình đã, đang và sẽ."Tất cả những người đã cùng tôi chen chúc trong thời thanh xuân chật chội ấy, ai cũng mang trong mình đầy lí tưởng và hoài bão, từng bước tạo nên con đường của riêng mình sau này. Thịnh Công đã từng hỏi tôi rằng, có hối hận vì khi ấy đã không thổ lộ hay không, tôi cũng chỉ mỉm cười. Dường như, khi đem lòng đơn phương ai đó, tình cảm càng sâu đậm, thì bản thân sẽ càng tự hoài nghi. Tôi khi ấy trong mắt mọi người xuất sắc là thế, ưu tú là thế, vậy mà tôi lại cảm thấy mình thật "què quặt" trước cậu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Diệp Mai năm 18 tuổi là tự ti đến hoang đường, cũng kiêu ngạo đến khó tin, đúng là tột cùng mâu thuẫn. ...Ngày tốt nghiệp, chúng tôi nói lời tạm biệt như thường lệ. Nhiều năm sau, tôi nhận ra rằng chính thanh xuân đã nói lời tạm biệt với tôi của ngày hôm đó..."…
Từ ngày gặp gỡ đó, cuộc sống cô đã đổi màu. Người bạn thủa nhỏ của cô đã trở lại và kéo cô khỏi những màu sắc nhạt nhoà. Người đó đã trở về và thực hiện lời hứa năm nào. Vậy cuộc sống của cô đã khác đi như thế nào từ khi gặp lại người đó?…
Bởi quyết định đi du học của mình , An Hà đã đến trung tâm Ngoại Ngữ X - nơi cô từng học nhưng đã nghỉ 6 năm nay ... Và rồi , giáo viên Anh ngữ của An Hà lại chính là người thầy " ác ma " năm ấy dạy cô !!!! Những tình tiết hài hước , độc đáo xen lẫn những pha tâm lý , tình cảm phác họa nên một câu chuyện thú vị ...! Liệu An Hà có đi đến nước Mỹ ? Liệu cô sẽ biến mất thêm bao nhiêu lần nữa ? Mời các bạn thưởng thức 😊…
Hmm....Đây là câu truyện lần đầu tiên của mình. Nó được ra đời khi trong giờ học không có gì làm của mình. Vì thời gian không có nên mình chỉ viết có ''CHAP 1'' nếu thấy hay hoặc yêu thích thì các bạn hãy Cmt để cho mình có động lực để viết tiếp ''CHAP 2'' và sẽ thu xếp thời gian . Vì lần đầu viết nên truyện có phần hơi lủng củng mong mọi người bỏ qua ♥♥ À với lại mình chưa nghĩ ra được tựa câu truyện nên mong các bạn thông cảm :((…
Đây là những câu chuyện thường ngày trong cuộc sống nên ngôn từ khá cục súc. Người nghiêm túc nên cân nhắc kĩ trước khi đọc "Aaaaaa mày ơi, Khải đẹp quá. Hự tao chết mất" "Khải nhìn tao kìa m ơi, trời đuj tao nuwngs quá" "Lúc nãy đi quá nó ý, tao vô cùng tinh tế và nhẹ nhàng chạm khẽ vào ngón tay của nó rồi hihi. Khải thơm vcl m ơi tao muốn ôm nó quá" "Aaaaa con đí kia ai sao nó thân với Khải thế cđcm tao phải ra xiên chết mẹ nó"…
Tại một nơi nào đó trong tinh không...Có một người thanh niên anh tuấn phi phàm, mặc bộ đồ trắng với áo bào có những đường viền hình rồng màu vàng, tay đặt sau lưng đang lẳng lặng đứng nhìn vào một tấm gương đang trôi nổi trước mặt của mình.Nhìn những hình ảnh này nếu có người đứng bên cạnh chắc phải thốt lên kinh ngạc vì hình ảnh trong chiếc gương chính là hình ảnh trên trái đất, hình ảnh những người đang cúng bái, cầu nguyện vị thần tối cao của họ. Nhìn vào có thể thấy được những người này bất đồng màu da, tôn giáo. Họ đang cầu nguyện vị thần tối cao của họ có thể giúp họ vượt qua được tình cảnh diệt vong phía trước.Bên cạnh người thanh niên là một người thiếu nữ cũng mặc một bộ đồ với chiếc áo choàng màu xanh nhạt thanh tao và trên đó ẩn hiện hình ảnh những đóa hoa sen màu hồng nhạt, dung mạo tuyệt thế xinh đẹp.Người này cất tiếng hỏi người thanh niên "tại sao huynh không ra tay để cứu giúp những người đó?" Người thanh niên anh tuấn kia chỉ thở dài "tự gây nghiệt không thể cứu a!" nói xong phất tay, tấm gương biến mất, đưa tay ôm thiếu nữ vào lòng, thổn thức nói "bọn họ điều là con dân của ta, lẽ nào ta thấy chết mà không cứu a!" nói tiếp "nhưng đây là việc mà Thiên đạo đã định ra rồi, ta không thể nào thay đổi được, có chăng qua lần này, hy vọng sẽ tìm được người thích hợp." Thanh y thiếu nữ thở dài nói "nhưng ta vẫn rất đau lòng". Nói xong hai người dần tan biến vào hư khôn…
đây là khởi đầu cho series truyện trinh thám với những tình tiết man rợ nên cân nhắc trc khi xem . mỗi tập sẽ là một vụ án dài nối tiếp nhau . cùng đón xem nhé…
EDIT (bản khác)TÁC GIẢ : Đào Hoa LộVĂN ÁN :Lâm Uyển xuyên thành bà chị dâu cực phẩm nhớ thương chú em chồng trong một cuốn tiểu thuyết niên đại điền văn, mẹ chồng độc ác, cô em chồng xấu xa.Mặc dù ông chồng đẹp trai nhưng lại bị điếc, tàn tật, nhà mẹ đẻ lại là đám ma ốm,không có chỗ dựa.Một cô vợ nhỏ vô cùng thê thảm.Người qua đường: không chia nhà, cô vợ nhỏ kia không có đường sống đâu.Mẹ chồng cười lạnh: Chia nhà ư? Cô nằm mơ.Chưa được mấy ngày, mẹ chồng ác độc khóc lóc muốn chia nhà.Lâm Uyển: Chia nhà? Bà nằm mơ đi.Lâm Uyển: Mẹ chồng, chị chồng ác độc tỏ vẻ bất công chính là bệnh, cần phải trị! Lười làm là bệnh, càng cần phải trị.Trị đến mức khiến cả đám người kia gào khóc thảm thiết, biết lao động là vinh quang, vừa lười vừa háu ăn, vừa gian vừa háu cá chính là đáng xấu hổ nhất.......Sau này con dâu thê thảm kia trở thành thần y. Ông chồng tàn tật đứng lên, vừa cao vừa đẹp trai, biết kiếm tiền còn thương vợ. Lâm Uyển cắn hạt dưa nhìn vở kịch gà bay chó chạy của nhà chồng, cuộc sống thoải mái.GỠ MÌN: #) Xuyên sách hệ thống, bàn tay vàng.#) Nội dung: Xuyên thời không, làm ruộng, hệ thống, niên đại văn.#) Nhân vật chính: Lâm Uyển,Lục Chính Đình, Lục Minh Quang.#) Ngoài ra: Nuôi bánh bao, cực phẩm, ngược cặn bã, sảng văn, nông thôn, điền văn.…
Đáng lẽ đây sẽ chỉ là một câu chuyện hài hước của một cô gái nhỏ trên đường tìm cha mẹ với sự giúp đỡ của hai người bạn vui vẻ nọ, ấy là nếu không có đám quần chúng đều là bom nổ chậm kiêm đòi nợ thuê...…
Một câu chuyện nhẹ nhàng, thơ ngây. Chút hài hước, chút sâu lắng của tuổi học trò sẽ làm người đọc như tưởng mình là nhân vật chính, cùng hoà mình vào khoảng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời.Nội dung:Cô là một nữ sinh bình thường, cậu là thanh xuân của cô.Hai người gặp nhau lần đầu từ bé, nhưng cả hai không có ấn tượng gì với nhau. Hai năm sau, cậu trở lại làm hàng xóm của cô. Câu chuyện bắt đầu từ đây.P/s: Nếu ai đọc truyện của mình thì mình mong mọi người sẽ cmt, nhận xét về 'tác phẩm' của mình. Khen hay chê gì cũng được, mình chỉ hy vọng mọi người sẽ góp ý lịch sự vì mình yếu đuối lắm:((((Yêu mọi người <3…
- Nếu yêu em là một sai lầm thì anh thà sai lầm đến ngàn lần .....- Anh yêu em - Em vẫn yêu anh đến ngày còn hơi thở, cả kiếp này lẫn kiếp sau.@ CngL488…