Trong cuộc đời mỗi người có biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ, cũng biết bao nhiêu kiểu gặp gỡ...Gặp được nhau chính là cái duyên...Bước thoáng qua nhau cũng là cái duyên...Nhìn thấy nhau trên đường cũng là cái duyên...Nói với nhau câu chào cũng là cái duyên...Được ở bên nhau cũng là cái duyên...Vì vậy, hãy trân trọng những cuộc gặp gỡ...…
tiocfaidh ár lá: tiếng Ireland, nghĩa là "ngày của chúng ta rồi sẽ đến", ngày chúng ta tương phùng.-[...]Satoru đứng sang một bên, anh cảm thấy trống trải, giống như một buổi sáng thức dậy và anh bị ném thẳng ra đường cùng với đồ đạc, sự lạnh lẽo len vào từng thớ thịt và anh ước mình có thể chết đi vào lúc đó, có thể là nhảy xuống từ một tòa nhà gần đó, hoặc dốc tiền túi ra mua lấy một vỉ thuốc ngủ và nốc vào cho quách đi.…
Hai người ngồi cạnh thềm, không ai nói với ai câu nào, bàn tay đan chặt mười ngón vào nhau. Bầu không khí thân mật như được Chúa Trời chúc lành, tiếng Chuông không hẹn lại vang lên theo từng hồi. Cả hai xoay mặt vào nhau, hơi thở hòa quyện.Giữa cái lạnh thấu xương của mùa đông, họ cất lời:"Giáng Sinh an lành."oSumary: về những câu chuyện đời thường ngốc nghếch của hai kẻ yêu nhau.oPairing: Draco Malfoy x Harry PotteroAuthor: Noni Cricktoson• Warning: siêu siêu OOC, tôi viết tất cả những điều ngu ngốc nhất mà có thể diễn ra trong đầu tôi mỗi ngày, thế nên không thể đảm bảo sẽ giữ vững hình tượng của nhân vật (thật ra thì ai cũng ngu).• một lần nữa, đây là truyện giải trí tôi viết để tự an ủi chính mình sau quá nhiều tháng ngày đau khổ về thứ tình yêu vốn chưa từng tồn tại giữa hai nhóc tì trong nguyên tác, nếu bạn đọc không chịu nổi sự cợt nhả thì xem như ta bước qua đời nhau để không làm nhau đau.Thân ái.…
Đây chỉ là câu chuyện xây dựng lại bằng kí ức còn sót lại của mình và mình của tương lại ( nếu thấy không hợp bạn nên thoát ra và chọn truyện khác thì hơn ) 😶Truyện được mình viết ra không chỉ để cho người khác đọc mà còn để lưu giữ nhật kí lại nhưng điều nhỏ nhặt ngày bé hay sức trẻ sôi nổi của thời cấp 2 rồi đến thăng trầm khi còn là học sinh cấp 3 và sắp tới đây là môi trường mới hoàn toàn khác với cảm giác mình có trước đó . Chính là cánh cổng trường đời - Đh…
Lời của ngưởi viết Khi làm việc thì cảm thấy 8 hay 10 tiếng ngồi văn phòng cũng không đủ để giải quyết hết công việc. Nào là chuyện khách hàng, chuyện bạn hàng, chuyện chủ hàng. Sáng thức dậy với tâm trạng thảnh thơi đúng nghĩa của cái tuổi hai ba rưỡi, nhưng khi kim đồng hồ về đúng vị trí thì cái đầu cũng quên luôn tuổi tác để cuốn vào vòng xoáy. Ngẫm đi ngẫm lại nhiều lúc cũng thấy "vênh" mặt khi có những người đang sống phụ thuộc vào cái việc tính toán của mình, vào cái đầu óc của mình. Cái kiểu cảm thấy bản thân mình thật giá trị. Vậy mà quay ngoắt lại thì mình lại đi tìm hai chữ thông cảm, rồi bỗng vất quách cái bản tính nóng giận đi đâu để cười nói, để nhẫn nhịn cái người gọi là đối tác, khách hàng, chủ hàng. Vậy mà có khi mấy người đó mình chỉ biết qua cái dòng công nghệ mang tên email, có khi còn không có cùng ngôn ngữ, văn hoá nhưng cứ như kiểu thân quen lâu năm. Giờ ngẫm mới thấy câu nói của con nhỏ bạn hoá ra lại đúng vô cùng. Thế giới rộng lớn được lấp đầy bởi rất nhiều thế giới nhỏ khác, xã hội nhiều hình thù thì cũng do nhiều xã hội nhỏ lấp lại, mà bản thân mình chỉ là một sinh vật vô cùng nhỏ bé đến đó góp vui thôi. Vì vậy hôm nay nổi hứng đặt bút viết về một kiểu thế giới, một loại xã hội chỉ một kiểu để không vướng bận gì cứ chìm đắm trong đó không lo gì hết. Đó là "thế giới thượng lưu" hay còn gọi là "xã hội của người có tiền". Thật ra bản thân đã đọc rất nhiều thể loại như vậy nhưng vẫn muốn viết một cái cho riêng mình, cũng không có ý hay có suy ngh…