Lee Minho , 10 tuổi , khuôn mặt sáng sủa , đẹp trai thì cứ phải gọi là nhất xóm , định hướng tương lai làm bác sĩ , dự kiến sau này chuyện con dâu cháu chắt nhà Lee khỏi lo vì đã có em bé nhà ngay sát vách dành ghế đầu rồi , thiếu điều muốn mang cái xe hoa qua rước mà thôi!🐈🥟…
" Em cảm thấy anh không thích em nên chúng ta hãy dừng lại được không anh. Em xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh trong những ngày vừa qua. Cảm ơn anh vì đã làm bạn trai của em trong suốt 2 tháng mà không lấy một lời chê em phiền phức. Cảm ơn anh đã ở bên an ủi những ngày tháng nhàm chán ấy. Cảm ơn vì anh đã đến. Em mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh. Cảm ơn anh, Hoàng Hi " " Cảm ơn em đã dũng cảm bày tỏ tình cảm khiến anh cảm nhận được sự hạnh phúc khi được em yêu. Cảm ơn em vì đã làm ngôi sao nhỏ chiếu sáng trong màn đêm tối tăm mờ mịt đấy. Và xin lỗi khi anh không thực sự yêu em, Diệp Kiều "…
Kiếp trước, Lang Hoa là cô gái may mắn nhất thiên hạ. Dù bị mù nhưng vẫn được gả cho thanh mai trúc mã Lục Anh - tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng. Thật ra, nàng ở nhà họ Lục bị đối xử tệ bạc, bị gán cho tội thông dâm khiến nàng chết mà không nhắm mắt. Kiếp này được trọng sinh, Lang Hoa đã nhìn thấu bộ mặt giả dối của người nhà họ Lục, nàng sẽkhông để mình phải chịu thua thiệt.…
Title: February,I want youAut: eonakimxxxThề loại: Thập cẩm,chút máu cún,vân vân và mây mâyCouple: Đọc rồi biết :vVăn án:Tháng 2-Tháng của những ngày cuối đông giữa xuân.Vừa lạnh vừa ấm cũng như chuyện của chúng ta,cũng pha chút buồn đến đau lòngCũng như những đóa gai mọc từ tháng 2,đối với anh,tôi cũng rất muốn có được anh,chiếm hữu anh và cho mọi người biết anh là của tôi...…
Sau khi tốt nghiệp trung học, để tìm hiểu sâu sắc hơn về chủng tộc Countryhumans của mình, Norman Hendersky đã quyết định nhập học tại Crepusculum. Đồng hành cùng anh là cô bạn thân Rowena Rosy, một cô gái có đôi mắt tím kì lạ và tính cách hâm dở. *Tất cả các nhân vật, sự kiện trong fic đều là hư cấu*…
Hắc Long tan rã vì sự cố hôn mê đến nhập viện nửa năm của tổng trưởng Shinichirou, các thành viên lần lượt tìm cho mình một lối đi khác, chỉ có Takeomi vẫn đợi, anh đợi ngày chàng tình nhân bé nhỏ thức dậy, anh sẽ bế cậu ấy lên, đưa cậu ấy đến những nơi cậu ấy muốn, chỉ cần cậu muốn....đi đâu anh cũng chiều....Và cậu ấy tỉnh rồi này?…
Thế giới quá Dả k làm trái tim bạn đau khổ? Tâm hồn bạn khô héo trước nhân quan quắn quéo của các au ngược tâm và những chiếc cua khét lẹt của bố chồng? Đọc truyện của tui để thấy đời ngọt ngào hường phấn nè :DTokyo revengers x reader…
. Tôi vẫn nhớ ngày mưa đó, từng chi tiết. Tiếng mưa rơi nhỏ và thật nhẹ như tiếng những bông tuyết lạo xạo dưới gót giày đếm giáng sinh. Dù trời đang mưa nhưng khung cảnh thật sáng sủa. Ánh nắng dịu nhẹ làm mọi thứ trở nên rực rỡ ngay cả trong cơn mưa. Màu xanh của lá, màu tím trắng và đỏ phớt phớt của những cánh hoa nhỏ. Mùi mưa lạt và mùi cây lá thật nồng, vang đâu đó có tiếng ếch kêu khe khẽ. Tôi vẽ đầy những vòng tròn trên mặt đất bùn, mùi đất dậy lên tạo thành một thứ mùi thật hoài niệm. Phía sau lưng tôi một làn hơi ấm thoảng qua và khi tôi ngẩng đầu lên cậu đã đứng ở đó, dưới tán ô trong suốt tỏa sáng rực rỡ đến nao lòng. Da của cậu hóa ra lại rất trắng, ánh nắng làm nổi bật lên những sợi lồng tơ màu nâu nhạt và những mạch máu nho nhỏ trên vành tai cậu khiến cậu như đang phát sáng. Điều đó cùng lúc khiến tôi cảm thấy cậu thật chân thực lại thật xa xôi. Tôi nhìn lên bầu trời xuyên qua tán ô của cậu, những hạt mưa cứ rơi như thể chúng chỉ đột nhiên xuất hiện trong không trung từ "không đâu cả" vậy. "Nowhere..." tôi thầm nghĩ thế. Tôi cũng thuộc về "Nowhere" hay chính là tôi chẳng thuộc về đâu cả... . Ở đâu cũng thế thôi, chỉ có mình cậu biết rằng tôi không thuộc về nơi này.…