[Zhihu] Mối tình đầu.Tác giả: 巧克力阿华甜...Vì để trả thù em kế, tôi giả làm đại mỹ nữ, quy*n rux đàn anh cô ta yêu thầm.Tôi và anh yêu qua mạng tròn một năm.Đêm trước ngày thi đại học.Anh ta và em kế lại công khai."Anh ấy là sinh viên Thanh Hoa, ở cùng loại đần đ*n như chị, chỉ là chơi đùa mà thôi."Sau đó, tôi làm việc bán thời gian ở Thanh Hoa.Đụng phải một nhóm thiên tài chơi boardgame.Trong đó có đàn anh của đối tượng yêu qua mạng, khi được hỏi đến lịch sử tình trường, thì đàn anh lạnh lùng nhàn nhạt nói:"Đã từng yêu, bị trap.""Cảm giác không hề dễ chịu."Nói xong, đột nhiên anh nhìn về phía tôi: "Em nói xem đúng không, đàn em?"...…
Tác giả: 桜田家族 (Sakura Kazoku)Tên khác: Onnanoko ni Nattara Shuraba datta Ken女の子になったら修羅場だった件Khi Tôi Trở Thành Một Cô Gái, Một Cuộc Chiến Tình Yêu Không Mong Đợi Đã Diễn Ra!Tôi tỉnh dậy và nhận ra đứa em gái sinh đôi của mình đang nằm ngay cạnh bên. Em ấy là một mĩ nhân rất là nổi tiếng trong trường, không giống với một thằng bình thường như tôi. Mặc dù tính cách thật sự của cô gái tưởng chừng như hoàn hảo này lại là một người đặc biệt rất ích kỉ, nhưng em ấy chỉ thể hiện nó ra với riêng tôi. Chúng tôi không thật sự hòa thuận với nhau lắm nên thật kì lạ khi thấy em ấy lại gần gũi với tôi thế này. Bỗng chợt cô gái này mở mắt ra, mỉm cười với tôi và nói:"Chào buổi sáng, Onee-chan."Eh?Đáng lẽ ra tôi phải là một Onii-chan chứ, nhưng bằng cách thần kì nào đó, tôi lại biến thành một Onee-chan.Tôi là một thằng anh trai và giờ lại trở thành một chị gái. Tôi sẽ rất vui nếu bằng cách nào đó giới tính của tôi bất chợt thay đổi, ít nhất thì tôi sẽ xinh đẹp, nhưng đoán rằng cuộc sống sau này sẽ không hề dễ dàng.Dù sao thì em gái của tôi được đánh giá như là một trong hai tuyệt sắc mĩ nhân của trường và giờ đây, cô lại đang đấu đá với người còn lại. Lí do hả? Để tranh giành tôi đó. Tôi không biết tại sao nhưng vì vài nguyên do, tôi đang mắc kẹt giữa vụ này. Vậy nên hãy đợi đấy, tôi sẽ không bị đánh bại đâu. Nhưng nếu ai đó có thể, làm ơn cứu tôi với!…
Violet Everdarden - một cô gái trẻ từng bị coi là "cô máy chiến tranh", bây giờ đã làm cuộc sống lại từ đầu, với công việc Búp Bê Tự Động Viết tại bưu cục C.H do Trung tá Hodgins dựng nên ngay sau khi đã giải ngũ. Từ đó, cô đã gặp gỡ nhiều con người với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, nhiều gam màu tình yêu, để dần dần hiểu được từ "yêu" mà cô đã nghe từ Thiếu tá của mình: Anh yêu em.Cô hiểu được rồi, sau bao lâu, cô rốt cuộc cũng đã hiểu được "yêu" là gì rồi. Cô đúng là ngu ngốc mà, sao lại không thể hiểu được cảm xúc của người ấy ngay từ đầu chứ, mà trong khi chính mình cũng không thể hiểu con tim của bản thân cơ mà. Hối hận, hối hận lắm. Sao cô lại hiểu ra một cách muộn màng như vậy chứ? "Anh yêu em" đơn giản biết bao, mà lúc ấy cô lại chẳng thể hiểu nổi.Em yêu anh.…
Chiếc váy dài trắng dài ngang mắt cá chân, mái tóc dài xoã qua vai. Dịu dàng, thông minh, xinh đẹp phải là tôi - Đào Mai Xuân. Đẩy nhẹ cánh cửa tôi bước vào lớp trung tâm tiếng anh CEO. Trước ánh mắt ghen tị của lũ con gái và sự "đánh giá" bởi hầu hết lũ con trai, tôi chẳng quan tâm vì tôi đến đây là vì cậu ta - người con trai vừa gần gũi vừa xa lạ cuối góc lớp - Lê Duy Khanh. Tôi giới thiệu bản thân bằng một nụ cười và từ từ bước xuống cuối lớp nơi Khanh ngồi. *Cạch* tôi đặt trước mặt Khanh ly trà đào, tôi cười nói:- Cho Khanh nè Bấy giờ, Khanh mới thôi nhìn tập đề ielts mà nâng cặp mắt qua lớp kính cận khó hiểu nhìn tôi.Tôi bật cười nói:- Uống đi. Trà đào ĐML cậu thích mà.Khanh nhìn tôi kiểu *ụa ai đây?*- Uống đi Xuân không bắt Khanh bao lại Xuân đâu....Xuân đâu có cần. Xuân cần Khanh cơ. Tôi nói rất tỉnh, âm lượng không to không nhỏ nhưng đủ để Khanh nghe thấy. Khanh thoáng bất ngờ Khanh hiểu có lẽ vậy. Khanh lại lần nữa bày ra bộ mặt khó hiểu tuỳ nhưng tôi biết nó đến rồi.Lê Duy Khanh - người con trai đầu tiên dám block tôi mày tới số ròi pé.-----------------------------16:00 ngày 21/11/2022By Hurtsh✨✨@Cảnh báo có chửi tục nha nhưng mà cũng không quá tục tĩu lắm đâu…
"Người ôm lấy tôi thật lâuĐủ cho tôi biết tình sâu nhường nàoĐêm nay sao tỏ trăng caoGặp nhau xin nói câu chào đầu tiên..."________Thích một người có đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc nhưng khi khoảnh khoắc ấy trở thành một đời thì đó là yêu.Minh Nguyệt chỉ vì một nụ cười của Trần Nhật Dương mà bỗng nhiên rơi vào lưới tình. Cô quyết định bày tỏ nhưng lại bị từ chối phũ phàng. Không bỏ cuộc dễ dàng, cô tìm mọi cách xuất hiện trong tầm mắt của Nhật Dương để có thể chiếm được cảm tình của cậu ấy nhưng vẫn thất bại. Minh Nguyệt nghĩ rằng vậy là hết, cô đã cố gắng hết sức nhưng người ta không chịu thì đành vậy, cô phải chôn vùi mối tình gà bông còn chưa kịp bắt đầu này thôi.-----Từ chối thì từ chối thôi, người ta bảo làm người xấu thì sống thảnh thơi mà, sao phải lo nghĩ nhiều làm gì?-Ừ, sống thảnh thơi thật nhưng lương tâm không thanh thản nổi. Tao vẫn muốn làm người tốt hơn.Trần Nhật Dương muốn làm người tốt, vì Nguyễn Minh Nguyệt xứng đáng có được hạnh phúc bên người tốt nhất. Cậu không biết mình có phải người tốt nhất không nhưng cậu biết mình muốn trở thành người đứng bên cạnh Nguyễn Minh Nguyệt.___"Người có tình rồi sẽ về với nhau." Cậu luôn tin vào câu nói này, nếu người ấy không quay lại cậu sẽ không tiếp tục ngu ngốc chờ đợi nữa. Có lẽ, người ấy đã ở bên người mình yêu rồi.Cậu chúc phúc cho người ấy và giải thoát cho chính mình.…
Lý Diệp Thuý: học sinh ban tự nhiên lớp 12A1, lớp phó học tập của lớp nên thành tích các môn liên quan đến khối tự nhiên rất tốt, Thuý là một người có tính cách ngay thẳng, bộc trực và không ngại chia sẻ quan điểm cá nhân, nói giúp bạn bè khi họ gặp khó khăn. Thuý được biết đến là đàn chị khoá trên của Quốc Anh vì ngày trước cô từng nằm trong ban chủ nhiệm của câu lạc truyền thông của trường khi học lớp 11, nay đã dừng để tập trung ôn thi đại học.Trần Quốc Anh: Học sinh lớp 10D1, học sinh ban D với số điểm đầu vào nằm top 3, cậu là người có tính cách hướng ngoại và hoà đồng, thích chụp ảnh và quay phim, chính vì thế khi mới vào trường cậu đã đăng ký vào câu lạc bộ truyền thông của trường - nơi làm việc chính là diễn đàn của trường.Nếu để chọn điều ấn tượng với Quốc Anh trong năm đầu tiên ở trường thì cậu sẽ không ngần ngại nói đó chính là đàn chị khoá trên - cựu chủ nhiệm câu lạc bộ truyền thông của trường. "Em là học sinh mới vào trường, còn chưa hiểu thế nào là tình yêu đâu?" Thuý thẳng thắn từ chối khi nghe lời tỏ tình, một cậu học sinh còn bỡ ngỡ mới vào cấp ba đã nói lời yêu, làm sao cô có thể đồng ý được. "Làm sao chị biết em còn bé và chưa hiểu thế nào là tình yêu?" Quốc Anh phản ứng gay gắt khi nghe, cậu không thích bị nói là đồ trẻ con chút nào, mặt hậm hực, "Chị không thể cho em một cơ hội được hiểu chị hơn sao?" "Câu trả lời chắc chắn là không."…
vũ trường giang đã chuẩn bị tinh thần cho tất cả những sự việc bất ngờ của thể xảy ra, nhưng giang chưa từng nghĩ rằng, việc công khai bạn gái của mình với nhóm bạn lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.…
Chỉ là một giai điệu nhẹ nhàng ,miên man nhất của hai cô cậu ngốc nghếch trong những năm tháng tuổi trẻ ngọt ngào .Họ là định mệnh,là những cá thể được vận mệnh an bài để chữa lành cho nhau .------------Giới thiệu xàm xí :1 ngày đẹp trời nọ , cô gái kia trên 1 góc ngõ bốc trúng secret - 1 hồn ma đẹp trai vẫn còn vất vưởng ở nhân gian .Sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng , 2 nhỏ cô đơn không miếng bạn nào quyết định làm bạn trong 1 tháng - sau 1 tháng thì nhỏ hồn ma sẽ siêu thoát .Afterwards.....Tự nhiên hồn ma không thích siêu thoát nữa .Nó không nỡ rời xa con nhỏ dễ thương này .Nhưng có rời xa hay không ? Quyết định ở tác giả là mẹ ghẻ hay mẹ ruột =)))--------------Trích đoạn :Người con trai đeo kính gọng đen cúi xuống nhìn cô , dịu dàng nói :- Xin chào , tớ là Nghĩa , cậu gọi tớ phải không ? Kí ức này trôi dài tựa ngàn năm , lung linh huyền ảo . Dù trải qua bao nhiêu kiếp , chúng ta vẫn bắt đầu và sánh vai cùng nhau . Cho dù là kiếp trước , kiếp này hay kiếp sau , tớ vẫn muốn được làm bạn với cậu .Mỗi ngày , tớ luôn nghe thấy giọng nói cậu trong tâm trí mình , và tớ tự hỏi :"Cậu gọi tớ phải không ?"------------Thể loại : ngọt ngào ( đường trộn thủy tinh ?) , trong sáng (=]]) , âm dương cách biệt, thanh xuân vườn trường , BLHD , nữ nhút nhát ^ nam dịu dàng Nhân vật chính : Đỗ Ninh Vy ^ Phạm Thanh Nghĩa…
"Hôm nay luyện đề nhiều quá, tớ mệt nên gục đầu xuống bàn nằm nghỉ. Ban đầu chỉ định bụng nhắm mắt một lúc cho đỡ mỏi, nhưng lúc bạn cùng bàn lay tớ dậy, mở mắt ra đã gần 5 giờ chiều. Ánh nắng cuối ngày bao phủ THĐ trong màu hồng đỏ rực rỡ, xen lẫn mây vàng như mỡ gà. Không còn cái nóng gay gắt đặc trưng của hè Hà Nội, tớ có thể cảm nhận rõ ràng một ngày đã trôi qua như thế nào.Hè à... Ra là đã vào hè rồi đấy! Tớ chợt nhận ra thời điểm mình sắp phải chia tay với THĐ ngày càng gần. Cũng có thể sớm hơn nữa. Chia tay với bảng đen, phấn trắng, bàn ghế gỗ, thầy cô, bè bạn đã gắn bó suốt 3 năm.Và cả người mà tớ thích...Tớ gói buổi chiều tàn của mùa hè lớp 12 trong từng dòng chữ gửi đến cậu. Tớ không mong mình như ánh hoàng hôn nhuộm đỏ THĐ, chỉ mong cậu có thể nhớ đến tớ bằng lời chào tạm biệt mà mặt trời gửi đến mùa phượng vĩ đỏ rực cuối cùng của chúng ta."Quyền tắt điện thoại, lại cặm cụi ngồi làm cho xong tập đề dang dở. Mãi đến khi tiếng trống trường vang lên những thanh âm rộn rã, nó mới vội vàng cất vội sách vở bút thước vào cặp rồi đi ra nhà xe cùng lũ bạn.Điện thoại trong túi quần rung lên vài nhịp. Quyền lấy ra kiểm tra, như thói quen đã hẹn trước, Trí khôn của ta đây bình luận vào dưới bài viết của nó:"Thế cậu có định bày tỏ tình cảm với cô bạn ấy không?"Quyền khựng lại đôi chút, rồi nhanh chóng trả lời:"Chắc là... sẽ không đâu."…
Giữa cái giá lạnh cắt da cắt thịt,khói sương mờ ảo hòa cùng những bông hoa tuyết đầu mùa ở Sa Pa,Trịnh Quốc Thịnh đưa hai tay xoa vào nhau,chốc lát lại xoa xoa cơ thể nhằm giữ cho bản thân một thân nhiệt ấm,cậu không nhìn Hạ An,đôi mắt đen láy đăm chiêu ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao nơi đỉnh đồi lộng gió,giọng nói trầm ấm vang lên tựa như rót mật vào tai,một câu có thể khiến trái tim thiếu nữ bồi hồi từng nhịp đập rộn vang,thổn thức lần đầu biết yêu,bên tai Hạ An nóng bừng:"An,sau này tao muốn trở thành đại bàng,tự do tự tại,dám nghĩ dám làm,dũng cảm tiến về phía trước theo đuổi đam mê."Hạ An chậm rãi từng chữ:"Vậy thì tao muốn trở thành bầu trời."Quốc Thịnh nhìn cô thiếu nữ bên cạnh đang run lên vì lạnh,gương mặt có chút đỏ, khẽ nhắc nhở một câu:"An nhỏ của tao,tao không muốn ngày này của 10 năm sau con cháu của chúng ta sẽ tới đây khám phá bức tượng thiếu nữ hóa đá đâu,ngắm tuyết thế là đủ rồi,mau trở về thôi"Hai bóng người một cao một thấp sóng vai nhau rảo bước ra về,không ai nói thêm lời nào:Đại bàng và bầu trời vốn là hai thứ luôn tồn tại song song,bất di bất dịch,một bên được mệnh danh là chúa tể của bầu trời,một bên lại là bàn đạp vững chắc cho đối phương vỗ cánh chao liệng.Đại bàng sải cánh trên nền trời cao,trời cao vì đại bàng mà tỏa sáng;hai thái cực ấy tương trợ lẫn nhau,gắn bó không rời.Cậu biết,cô cũng biết...…
• Truyện: Mùa Hạ Năm Ấy• Thể loại: Tiểu thuyết thiếu niên • Tác giả: Sữa Chua Nếp Cẩm (suachuanepcam_)• Ảnh bìa: Lụm trên Pinterest và edit chữ bằng Canva :>---------------------------------• Đây là lần đầu mình viết truyện tiểu thuyết, còn non tay nên mong mọi người đọc với sự vui vẻ, hoan hỉ và góp ý cho mình ạ.• Tất cả các nhân vật, tình tiết, bối cảnh, sự kiện,...trong truyện là hư cấu, hoàn toàn không có thật, do trí tưởng tượng của tác giả.• Nếu truyện có lỗi về chính tả, logic truyện chưa hợp lí,...mong mọi người góp ý qua tài khoản Wattpad này.---------------------------------"Tuổi mười bảy - cái tuổi đẹp nhất của đời người, bởi nó có những tháng ngày nhiệt huyết của tuổi trẻ, say sưa với đam mê riêng và cả sự xao động của trái tim trước những điều đẹp đẽ, bồi hồi trước những cảm xúc chẳng thể nói thành lời. Ấy vậy mà tôi vẫn chưa cảm nhận được cái nhiệt huyết thời niên thiếu, nhịp đập loạn của con tim khi nhắc về ai đó."Rồi đến một ngày, Khánh Đan sẽ cảm nhận được sự "rung động" đến "quắn quéo", "ngại ngùng" khi nhắc về ai đó thôi. Đó là ngày Minh Đăng - chàng lớp trưởng lạnh lùng, khó ưa trong mắt Khánh Đan trở thành cậu bạn bàn trên của cô. Dần dần, khoảng cách giữa hai người sẽ rút ngắn lại, sự cởi mở và chân thành của đối phương khiến cái nhìn về nhau trở nên tốt đẹp hơn. Và rồi, Khánh Đan, Minh Đăng "từ thích thích thành yêu yêu rồi thương thương".…
CHẠM VÀO ANH TRONG BÓNG TỐIMột cái chạm có thể cứu rỗi. Hoặc kết liễu...Tôi sinh ra trong bóng tối. Không phải bóng tối của màn đêm - mà là thứ tối đen vĩnh viễn nuốt chửng mọi ánh sáng. Tôi không biết khuôn mặt người khác trông như thế nào, cũng chẳng bao giờ nhìn thấy chính mình trong gương.Nhưng đêm đó, khi tiếng còi cảnh sát xé nát không gian yên tĩnh, khi máu ai đó rơi xuống sàn căn hộ sát vách... tôi cảm thấy điều gì đó đã thay đổi.Anh đến như một cái bóng - lặng lẽ, chậm rãi, và nguy hiểm.Anh không bao giờ nói tên. Nhưng giọng nói trầm khàn ấy như có móng vuốt, nhẹ nhàng cào vào trái tim tôi mỗi đêm.Anh không chạm vào tôi nhiều, chỉ đôi khi, bằng đầu ngón tay lạnh ngắt... như thể xác nhận tôi vẫn còn ở đó - và sống.Tôi không biết anh là ai.Một người trốn chạy? Một kẻ sát nhân? Hay là ảo ảnh của nỗi cô đơn quá lâu trong tôi biến thành?Tôi nên sợ anh. Nhưng tôi lại mong anh đến. Mỗi đêm.Tôi bắt đầu tưởng tượng ra gương mặt anh. Bằng những câu thì thầm, bằng nhịp tim đập dồn khi anh đến gần, bằng cả nỗi khát khao được nhìn thấy anh - dù chỉ một lần.Giữa bóng tối của tôi và bóng tối trong anh, liệu tình yêu có thể nảy sinh?Hay tất cả chỉ là một cái bẫy? Một cái chết ngọt ngào được ngụy trang bằng sự dịu dàng đáng ngờ?Một mối tình không mắt. Một kẻ không mặt. Một đêm không lối thoát.Và chỉ có duy nhất một sự thật... đang đợi được lật mở.…
Một con người bất bình thường. Hay nói đúng hơn là một đứa trẻ đang tập (bị ép) phải trở thành người lớn. Oidgioioi, trưởng thành là cả một quá trình cơ mò. Làm gì có ai ngủ dậy phát suy nghĩ như lõi đời chục năm đâu. Cứ bình tĩnh, từ từ tiến lên bà con ạ. Vội cái qué gì.P/S: Chick không phải gà, thích gọi thế cho vui thôi.…
Một cuốn nhật kí đầy ắp những suy nghĩ có thể là nông cạn, có thể là sâu thẳm, phản ánh một tâm hồn non nớt, tò mò và mơ mộng......cre: https://pin.it/TL56XrxWY (ảnh bìa)…
"Căn hộ vẫn thế, chiếc lan can ngoài ban công hôm nay không vương chút giọt mưa nào, thay vào đó, nó lạnh lên theo từng đợt gió thổi. Bên trong cửa sổ là mùi gỗ cháy len trong không khí, ấm áp và cũ kĩ. Bên bếp sưởi là một chiếc ghế trống - nơi Richard thường ngồi sau những đêm dài trở về, áo giáp nhăn nhúm, vai rũ xuống như thể thế giới đã tước đi tất cả - trừ nhịp thở cuối cùng.Raven không ngạc nhiên nếu tối nay cũng vậy thôi"TẤT CẢ NHÂN VẬT TRONG FANFICTION THUỘC SỞ HỮU CỦA DC comics VÀ TEEN TITAN animated (2003)Lấy bối cảnh tại Bludhaven, sau sự kiện Teen Titans tan rã.Robin trở thành Nightwings và hoạt động như anh hùng bảo hộ Bludhaven. Thời điểm trong truyện là khi Richard 25 tuổi - tức là sau khi chia tay Barbara, Raven 24 tuổi Sự kiện trong truyện không cố định theo bất kì vũ trụ nào của DC, nó dựa theo continuity do author xây dựng[Không trans hay mang đi bất kì nền tảng nào khác mà chưa thông qua kiểm duyệt]Fanfiction by: Palelys04.05.2025…