[12cs] Một đám bạn
Năm nay là cuối cấp rồi nên mình cũng muốn viết một vài truyện về những kỷ niệm thanh xuân ✨🥰Hồi trước"Ê cúp đi net đi?""Ok!"Bây giờ"Ê cúp học đi net đi?""Vợ la..."…
Năm nay là cuối cấp rồi nên mình cũng muốn viết một vài truyện về những kỷ niệm thanh xuân ✨🥰Hồi trước"Ê cúp đi net đi?""Ok!"Bây giờ"Ê cúp học đi net đi?""Vợ la..."…
Một sự nhầm lẫn trong thông tin làm dây tơ hồng se rối loạn, khiến hai tâm hồn chưa từng quen biết bỗng chốc xao động. Rồi thời gian trôi qua, mang theo bao đổi thay. Thiếu nữ kiêu ngạo năm ấy vẫn rất kiêu ngạo, mà chàng thiếu niên tươi sáng kia đã trở nên âm u, khó đoán.…
Đừng ai hỏi vì sao bìa truyện lại như vậy, tôi sẽ không nói là do tôi edit đâuTác giả: LiĐăng tại: Wattpad…
" Chúng ta không nhất thiết phải đi cùng nhau đến cuối.. nhưng chỉ cần một người đủ cố chấp, người kia thì dịu dàng.. Thì tình cảm ấy sẽ không bao giờ tàn. "_________________________________________Một hành trình dài đằng đẵng của Việt - Một học sinh hoàn hảo trong mắt mọi người nhưng có một tâm lý khác bất bình thường và một cô gái tên là Nhi, luôn mang trong mình một nguồn năng lượng dồi dào, tích cực và chữa lành. Tình cảm này kéo dài từ cấp 2, đến vô tư, hồn nhiên đến những năm tháng áp lực, khổ cực và muốn từ bỏ từ một phía. Họ không yêu trong những cái hôn, không yêu trong những sự bức bối, họ yêu bằng sự chân thành nhất, tuy vụn về nhưng đầy tâm tư. Nhưng tình cảm đó có đúng không? Hay chỉ là sự ràng buộc từ một phía, phía còn lại thì khiếp sợ. Khi một tâm hồn méo mó và tâm hồn yên dịu kết hợp sẽ như thế nào? Liệu tình cảm này có ươm mầm thành mầm hoa xinh đẹp hay lụi tàn trước sự điên dại?________________________________________Văn phong không được hay, truyện đầu tay của mình mong các bạn đọc và cho mình xin ý kiến để chữa lỗi. ♡…
K bt…
khong bic nói gi=)))…
học đường…
Góc vườn sau nhà, nơi có một gốc thường xuân nhỏ bé, là nơi bắt đầu cho rất nhiều điều mà tôi chẳng ngờ tới. Ngày đó, Nguyên Cường mang đến một nhánh cây thường xuân. Tôi đứng bên, ngó nghiêng. Cậu ấy chăm chú cắm từng nhánh cây xuống đất, đôi bàn tay chắc chắn nhưng lại cẩn thận đến lạ. Tôi chỉ lặng im nhìn, lòng bất giác dậy lên một cảm giác thật khó gọi tên.Có lẽ, tôi cũng không rõ từ bao giờ mình bắt đầu để ý đến cậu ấy nhiều hơn. Là khi vô tình chạm mắt trong giờ ra chơi, hay lúc cậu lặng lẽ đứng chờ tôi trước cổng trường, che nắng bằng bóng lưng quen thuộc. Có đôi lần, tôi tự hỏi cảm xúc này là gì, nhưng rồi lại thôi. Giống như gốc thường xuân kia, cứ để nó lớn dần theo cách riêng, không vội vã, không gấp gáp.Chúng tôi vẫn cứ như thế. Vẫn là bạn thân, vẫn cùng Tình cảm ấy, như thường xuân, âm thầm lớn lên cùng năm tháng, chờ ngày nở rộ dưới ánh nắng thanh xuân.…
tình yêu…
shsjfbnfcjci…
1 trong những hồi ức đẹp đẽ năm cấp 3 của tôi. tuy chỉ là cơn gió...nhưng không hề thoảng qua.. Ai trong những năm cấp 3 cũng sẽ có 1 người khiến chúng ta nhớ về. Dù chỉ là 1 ánh nhìn. Cũng không muốn mất đi. Tôi cũng thế. Và người đó...…
Không biết từ bao giờ, tần suất Cát Lan xuất hiện trong giấc mơ của Duy Hải ngày càng nhiều. Đến mức khi nụ cười ấy xuất hiện trước mắt, cậu cứ tự hỏi là thật hay mơ.Cậu biết, cậu thích Cát Lan. Nhưng có vẻ Cát Lan chưa nhận ra thì phải. "Này, ngẩn ra làm gì vậy?" - Cát Lan huơ huơ bàn tay nhỏ bé, cười khúc khích.Duy Hải bước đi trên bờ cát trắng, đôi chân trần băng băng: "Anh đến ngay đây!""Ai cho mày xưng anh hả?"…
Đọc rồi biết :)))…