Một tiểu thư xinh đẹp và kiêu sa nhưng bên trong lại là một con người lạnh lùng và tàn nhẫn,kiếm pháp đỉnh cao nhưng lại có 1 ký ức chẳng tốt đẹp jTRÍCHAnou....Tanjirou-kun làm ơn đừng nhìn tôi như thếChị rất xinhA cảm ơnTRÍCHRengoku-san anh co thể bớt mời em đi ăn khoai nướng được không Không phải ai cũng được ăn chung với anh đâu chỉ có người anh thương mới được ăn chung với anh thôi…
Tác giả: Miêu Miêu Thích Viết.Thể loại: truyện ngắn, hài hước, xuyên qua, HE, sảng văn, vô tri. _Văn án thật_ Mãnh Kiều, cô gái nhỏ được biết đến với các biệt danh như "Gặp chó cắn chó", "Khắc tinh của muôn loài", "Kẻ hủy diệt trứng",... sau khi vô tình đọc xong 108 câu chuyện m.á.u chó đã bình tĩnh dùng hết tiền tiết kiệm tìm người rèn cây đao dài 40 mét để tìm và cho phép tác giả cùng mấy thằng cờ hó trong truyện chạy trước 3 mét. Tiếc là pháo hoa chưa nở đã vội tàn, trên đường chuẩn bị thực hành chính nghĩa cô bị ông chủ cửa hàng rèn phản bội. Ông đã tố cáo khiến cô bị công an nhân dân xách nách lên phường tiến hành giáo dục liên tục trong 3 giờ. Mãnh Kiều vô cùng đau đớn trước sự phản bội đó nên đã hùng hổ về nhà cãi nhau với chó hàng xóm. Quá mức cảm động trước hành động không não của cô nên hệ thống đã đập trúng đầu cô và cho cô cơ hội xuyên vào trong các câu chuyện để thực hành chính nghĩa (giải áp). Thế là hành trình xuyên qua của Mãnh Kiều bắt đầu.Lập ý: Ai cũng có quyền hạn và tư cách theo đuổi hạnh phúc.Nguồn ảnh: Tự edit từ Canva.#mieumieuthichviet…
Có thuốc trị by Thất Thế Hữu Hạnh 七世有幸Mình sẽ tổng hợp nhg cái gì liên quan đến cp này nhé Xuân Phong từ bútDự vương aka Chu Dung Cật Lý Khắc người xuyên khôngTìm mãi ko có ai dịch đành phải sử dụng trình tiếng trung khô khan để đọc🥲🥲🥲Fandom còn méo có cay vcl truyện ra từ 2017 rồi dcm.Donghua cũng có 1ss rồi dmChưa kể ed là cũng của cp này nữa sao mà flop thế cáu đ chịu đc phải đi dịch thử.🔥🔥🔥🔥🔥🔥 là một…
Một câu chuyện nhỏ mà mình đã hoàn thành khá lâu. Vì đây là truyện ngắn đầu tiên mà mình hoàn thành trọn vẹn. Mình cũng gửi gắm cảm xúc của mình vào đó nữa. Ye.... Mình hy vọng các bạn sẽ thích và đưa ra những lời nhận xét để cho mình tiến bộ hơn nhé.…
Linh là con gái cưng của mẹ Vì được mẹ cưng nên cô chưa bao giờ bị la rầy hay bị đánh cảCho đến khi....( Có spanking, đây là mình tưởng tượng ra chứ ko có thật)…
Trong mối tình đẹp đẽ _em và anh đều là những người tự do. Khi em đến bên, anh vui sướng chào đón, khi em rời đi anh không buồn miễn cưỡng giữ chân em lại. Em chỉ cần ta "đã từng" tới bên nhau, cũng mãn nguyện lắm rồi.Khoảnh khắc ấy, hai chúng ta một người giữ một người buông. Một người nói chia tay, một người bất lực im lặng. Một người chọn cách im lặng rời đi, một người âm thầm dõi theo...cả hai không ai nói với nhau điều gì. Từ đó sau ngần ấy năm mối tình chúng ta cũng đã đến lúc kết thúc.Học cách buông bỏ..không nên quá chìm đắm trong quá khứ, mỗi chúng ta rồi ai cũng sẽ có một bến bờ.…
Dựa Trên Câu Chuyện Có Thật Qua Lời Kể Của 1 Bạn Nữ....... '' 4 Năm 1 người 1 tình yêu của tuổi học trò . Ký ức thanh xuân của mỗi người dường như vẫn còn đọng lại đâu đó trong mỗi người chúng ta với những năm tháng rực rỡ cùng người mình thích trải qua khoảng thời gian đẹp nhất'' Thanh Xuân Đẹp Nhất Khi Tôi Có Bạn .* Mỗi chap mình sẽ ra vào thứ 5…
"Có thể em không còn nhớ, nhưng ánh mắt khẩn thiết ấy vẫn đeo bám anh suốt ngần ấy năm. Anh... thật sự nhớ em! Cho dù em không nhớ ra cũng được, không cho phép anh sánh bước cùng em cũng được, nhưng hãy để cho anh được đi phía sau ngắm nhìn em, bảo vệ em, xin em!" Một ánh mắt - một hồi ức - kẻ quên người nhớ, liệu họ có đến được bên nhau? Khánh - người mang ký ức không thể phai mờ về quá khứ, kiên nhẫn từng bước tiến lại gần Thảo, giấu đi những đau thương, chỉ chờ ngày sự thật được hé lộ.Bên cạnh tình yêu thầm lặng ấy là tình bạn trong trẻo, những rung động đầu đời, những bí mật được chôn giấu, và những vết thương chưa lành. "Hồi ức" không chỉ là một chuyện tình, mà còn là hành trình tìm lại ký ức, lòng dũng cảm và tình yêu đích thực sau những mất mát không lời.…
Rất bình thường nhưng cũng rất đáng suy nghĩ. Ai ai cũng có tình yêu , mỗi người hãy cảm nhận , suy nghĩ và tự trả lời câu hỏi cho chính bản thân mình Yêu Một Người Có Lẽ?…
Bạn gái tôi có sở thích lạ ...Khuyến cáo có nhx chi tiết mà đàn ông đng mang bầu và trẻ em đng cho con bú ko nên xem Các bạn 15+ hẳng đọc nhá Cảnh báo ⚠⚠⚠…
#ĐÂY LÀ CÂU CHUYỆN ĐƯỢC VIẾT DỰA TRÊN CÂU CHUYỆN CỦA CHÍNH BẢN THÂN TÔI TRONG NHỮNG NĂM CẤP 3 #TOMTATChúng tôi gặp nhau năm 2018, khi mới mười lăm tuổi.Cậu - một người lập dị, ít nói, mang theo những vết thương từ gia đình.Tôi - một đứa vô tư, nghĩ rằng tình yêu tuổi học trò chỉ đơn giản là vài tin nhắn chúc ngủ ngon.Thế nhưng, giữa chuyến ngoại khóa ở Phan Thiết, cậu bất ngờ hỏi tôi một câu khiến trái tim vụng dại chấn động:"Nếu 26 tuổi t chưa lấy ai, cậu đồng ý lấy t không?"Tình yêu tuổi mười bảy, ngọt ngào nhưng cũng đầy sóng gió. Sự ngăn cấm, khoảng cách, dịch bệnh, rồi những vết nứt chẳng thể hàn gắn đã đẩy chúng tôi ra xa.Tháng 11/2021, mọi thứ kết thúc.4 năm sau, khi tưởng chừng đã quên, chúng tôi gặp lại nhau ở giảng đường đại học.Cậu đi ngang qua tôi, ánh mắt dửng dưng... như thể chưa từng tồn tại.Thanh xuân đẹp thật đấy. Nhưng đôi khi, nó chỉ đủ để ta gặp nhau, yêu nhau, rồi đi qua nhau như hai kẻ xa lạ.…
Người lớn lúc nào cũng hiện hữu trong dáng vẻ đầy bận rộn, áp lực cùng những suy tư khó hiểu. Hồi còn bé, em chỉ thấy được sự hào nhoáng bên ngoài của ba mẹ, sự thoải mái của cô dì, sự tự do của chú bác hay sự lấp lánh của anh chị. Bởi thế em lại có một ước muốn sâu sắc - đó là trưởng thành. Em, một đứa trẻ vẫn còn sống dưới cái nôi an toàn của cha mẹ, sự quan tâm săn sóc của người lớn nên chẳng thể hiểu được cái vất vả, cực nhọc mà người lớn cố giấu phía sau nụ cười mỉm kia. Ấy vậy mà chỉ khi chạm chân tới cái tuổi mươi mấy đôi mươi, em dần cảm thấy sợ hãi hai chữ "trưởng thành", hai chữ mà em đã cố chạy theo năm xưa. Em vẫn thích sự lấp lánh, hào nhoáng, tự do tự tại của việc làm "người lớn" nhưng em lo mình không thể giấu đi những áp lực, khó khăn hay thử thách.Nói lo nói sợ là thể nhưng em vẫn phải lớn mà, và em chấp nhận việc em sẽ lớn, sẽ đi làm, sẽ tự lo cho bản thân và sẽ chẳng thể làm cô bé mè nheo của ba mẹ nữa. Và em cứ lớn, cứ lớn dần theo thời gian. Qua ngày này năm nọ, em đã không còn là một đứa trẻ vô tư chạy nhảy giữa cánh đồng xanh, thỏa sức đắm mình trong làn nước biếc hay nằm vắt vẻo trên cành cây. Em sẽ trở thành một thiếu nữ mới lớn, một cô nàng nhiệt huyết, một người phụ nữ lạnh đạm hay một người vợ, người mẹ của gia đình. Nhưng mà từ từ khoan đã, em vẫn chưa đi hết chặng đường ấy đâu, bây giờ em vẫn đang là một cô gái đầy nhiệt huyết, rực cháy với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình. Nhưng em vẫn có những tâm tư, suy nghĩ thầm kín mà em c…