Yêu em là điều anh không thể ngờ
Mình là lần đầu viết truyện, có gì sai sót thì mong các bạn bỏ qua và góp ý cho mình nhé ❤️…
Mình là lần đầu viết truyện, có gì sai sót thì mong các bạn bỏ qua và góp ý cho mình nhé ❤️…
Một câu chuyện hay, cảm động. Các bạn nên đọc thử.Nguồn truyện: internet.Nguồn bìa: pinterest.…
Chuyện mô tả về truyện kinh dị và những sk trong chuyện hỏi hỏi cl thích thì lên page tác giả…
Tổng hợp những lý do khó đỡ và hài hước trong cuộc sống.…
"Nếu không phải em thì thầy đây ko yêu ai hết. Cho nên Đại Tỷ! Thầy yêu em"…
Kể về cuộc hành trình của nvc trong rạp chiếu phim…
Yêu anh cũng là cô, hận anh cũng là cô, chịu tổn thương vẫn là cô, cô chịu tất cả, chỉ cần được ở bên anh....…
Truyện kể về Mai một cô gái 18 tuổi có khả năng nhìn thấy các linh hồn và cô ấy phải tìm cách bảo vệ mình khỏi những ác linh tà ác.…
Cầu xin cậu, nếu lỡ mai đời trôi, hãy nhắc tôi.…
Chuyện kể về chuyện tình trong ngôi nhà nhỏ bên kia đường trong một cuốn sách ở thư viện trường của một cô bé.…
Hãy dùng tâm cảm nhận👉👈Kết thúc của một tình yêu bệnh hoạn có thể tệ như nào??!…
"Có một bông hoa màu đỏ đã âm thầm mọc lên giữa những hoang tàn thống khổ."…
Đây là chuỗi các câu truyện kinh dị mình nghĩ ra, lưu ý các câu chuyện đều không có thực.…
" Vương Vấn Hương 'Ai' " là câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa Trần Bích Lam - một cô gái nhỏ học cấp 3 với đại tỷ Nguyễn Như Ngọc.…
Ai cũng có một khoảng trời riêng cho bản thânBạn cũng vậy!Vậy ở nơi đó bạn cất giữ thứ gì?Cho tôi biết được chứ?…
Thể loại: Bí ẩn- Phiêu lưu - Tâm linh -.....Nữ chính: Dạ Quý Tinh…
"Đúng là em mắc bệnh luôn nghi ngờ người khác, nhưng với anh em lại tin tưởng hết mình...."…
Tâm linh , tâm lý , kì bíTác giả : Meebee 😺😺Mong mọi người đọc truyện vui vẻNếu thấy truyện hay thì hãy cho mình 1 like share nhé 🥰🥰…
"chúng ta đã bỏ lỡ nhau"…
đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng:" mình có vô dụng không?"Tôi đã tự nói bản thân mình thật không khác gì đống phế thải. Tôi cho rằng có lẽ rác còn có thể tái sử dụng chứ tôi thì không!...Cái cảm giác ấy thật là tồi tệ,xung quanh bản thân tối sầm lại,tôi lại có cớ để lấy mái tóc xuề xòa mà vẫn hay bị mọi người lên án làm cái rèm cửa che đi sất những gì bản thân đang đối mặt. Chiếc rèm cửa ấy đương nhiên rồi cũng phải được vén lên thôi,những khoảnh khắc ấy khiến cho lòng tôi như được thêm phần cổ vũ tinh thần rằng:"hãy vén chiếc màn tội lỗi lên và đối đầu với thử thách đi nào!". Nó cho tôi được phép ảo tưởng ra những viễn cảnh mơ màng để che lấp đi cái cảm giác tội lỗi,yếu đuối.Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời chắc sẽ chẳng mộng mơ như cái cách các nhà đầu tư vẫn thường lôi kéo tâm trí những "con hàng" ngây thơ đâu, buồn là đó lại là thực tế đấy. Nhưng biết đâu được vẫn còn những thứ gì đó vẫn đang chờ đợi chúng ta đến "rước" nó đi thì sao? dù gì thì chúng ta vẫn phải sống thôi!…