Đây là truyện mà bản thân tôi viết trong lúc tâm trạng thật sự khó hiểu bức bối . Một chút trải lòng vào những con chữVăn ko hay và viết linh tinhĐây là một câu truyện buồn , ngược và sẽ lấy nước mắt, khó hiểu Couple : Trịnh Duẫn Hạo * Kim Tại TrungThể loại: ngược luyến tàn tâm , ngược tâm , SE Tình trạng : on going thích thì viết…
Tác Giả: Hạ Dĩnh Lưu Ý Truyện Huấn Văn[H+]Thẩm Thiên Ái 17 tuổiÂu Dĩ Dương 26 tuổi Thẩm Thiên Ái bị cha mẹ nuôi bán đi khi chỉ vừa 17 tuổi.Xui thay lại trúng tên cuồng tét mông cuộc đời bất hạnh của Thiên Ái bất đầu từ đây....( Đây là lần đầu mình viết truyện có gì sai sót hoặc không đúng mong mọi người thông cảm)…
Lấy bối cảnh những ngày đầu của Pháp thời kì sau công nguyên. Nơi mà khi sự dục vọng và khát máu đã đạt đến đỉnh điểm, của những kẻ được gọi là bá tước và công nương. Đám ô tạp mang sinh linh của những con người nhỏ bé quỳ dưới chân mình, nhốt vào cái lồng sắt. Mặc sức đùa giỡn, như thể tất cả gói gọn chỉ bằng một viên kẹo vị thịt hung.Trong thế giới mà tư tưởng phù thủy vẫn tồn tại và sự mê tính dẫn đến cái chết đen cho bao nhiêu sinh linh. Con người hành quyết bằng việc bắt những người phụ nữ mang mầm xấu, hay những nam nhân gầy guộc, gai góc như phù thủy trong tâm trí của họ vẽ ra.Treo cổ.Baek, một kẻ săn đêm thích mùi vị của những viên pha lê. Những viên đá quý muôn màu mà cậu lấy cắp, cuối cùng chẳng để làm gì, rồi lại đi tìm chân lý của cuộc đời mình. Một viên pha lê mang trong mình quá khứ, hiện tại và tương lai. Tỏa trên mình thứ ánh sắc biển nhàn nhạt, lưu hương của cái chết, và tồn tại nhờ máu của con người. Gọi là tinh thể lam.Mà viên tinh thể lam này lại rơi vào tay một người có con ngươi màu xanh thẩm. Sâu như đáy vực Maria, phần xanh dần nhoè đi, chỉ chừa chỗ cho phần bóng tối. Một phù thủy, nhưng lại có hình dạng của một bá tước. Yeol.....Tưởng rằng tàn rồi lại tan đi trong gió.Cuối cùng rơi rải rác lại lẫn vào trong mưa.......Chỉ mong có thể cắn nuốt linh hồn và thể xác.Chỉ chờ được xâu xé và gặm nhấm đứa con chiêng của trời."Đưa tất cả về lại cõi vĩnh hằng."𝓱𝓽𝓿𝓻𝓻…
Cuộc đời Tống Kế Dương như một vũng lầy, họ buông lời cay nghiệt bảo cậu là bán nam bán nữ không ra thể thống gì, cậu cũng thật sự quen với việc đó rồi, thứ cậu cần chỉ là bình yên thanh thản,nhưng nó quá khó đối với cậu, rồi cuộc đời cậu sẽ đi vào đâu? Chẳng lẽ cứ phải bấp bênh như vậy?[Rồi sao nữa:( xem đi rồi biết:<]…
nếu đơn giản chỉ kết thúc bằng nước mắt, có lẽ nỗi đau sẽ chẳng day dứt hoài. liệu thế nào, tàn dư của cơn bão chẳng bao giờ buông tha cho kẻ yếu lòng.mười năm, đếm đi quẩn lại cũng chỉ bằng ngần ấy. cảm thấy sao nhỉ? như thể thế giới chính mình chỉ vỏn vẹn bằng cái chớp mắt của người ấy và lụi tàn bằng một cú hất tay. viên kẹo rơi rồi, để nguyên thì dơ bẩn, rửa sạch lại tan mau.nơi đây dành cho kẻ lạc lối, thu nhỏ lại bằng vài hàng chữ "buồn và đau". nhưng hứa đó, bản thân sẽ mãi sống và kiêu hãnh. tản vết thương đời, văn kẻ mộng mơ.…
+1 máy song tử tháng 6 hướng nội thích thầm sư tử tháng 7 hướng ngoạilưu ý: đây là văn của chat gpt nhưng câu chuyện là của tớ nhé. Song tử làm sử tử cười, sư tử bảo vệ song tử.…