Nam tử hán bạch hoa sen hệ thống
truyện này cực thú vị…
truyện này cực thú vị…
Tạ Liên chưa bao giờ yêu Hoa ThànhNhưng không sao cả, Hoa Thành biết mình không bao giờ có thể được yêu.__________________________Tên gốc: vanish into airTác giả Gốc: xielianheavenLink Tác phẩm Fanfic gốc: https://archiveofourown.org/works/24644011Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.…
Nghe hơi lạ nhưng đọc sẽ biết .…
Đúng như cái tên, là series ngắn những câu chuyện về cuộc sống hàng ngày của Vong Tiện.Link weibo: 泠依惜: https://www.weibo.com/u/2434244217Người dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)Bản dịch đã có sự đồng ý của Tích Tích ^^Hình bìa album là của artist YOU.。Mong đừng ai đem đi đâu hay dùng làm gì hoặc đăng lên trang web khác.Xin hãy hành xử văn minh, lịch sự.。惜惜,谢谢你!我爱你!我很喜好那你的同人文啊!(●'◡'●)ノ♥ 你加油啊!!!…
Tử Thao khẽ lướt ngón tay trên phiến đá lạnh tanh, bất giác đưa đôi tay run rẩy chạm vào gương mặt anh. Ừ thì...anh vẫn ở ngay đây, trước mặt cậu, anh vẫn cười-nụ cười đã khiến cậu muốn ôm cả thế giới vào lòng. Nhưng anh có biết? Đối diện với anh, với bia mộ khắc tên Ngô Diệc Phàm, nụ cười của anh như hàng ngàn mảnh vỡ đâm vào tim cậu.-Ngô Diệc Phàm, là em. Phải!! Hoàng Tử Thao đến thăm anh đây...-Liệu có quá muộn không anh? 4năm qua...Nghĩ đến chuyện đó cổ họng cậu lại nghẹn cứng, nước mắt không kìm được ứa ra trên khóe mi sưng húp, chỉ còn nghe những tiếng nấc thổn thức kéo dài..Cậu đã ngồi đó. Trong mưa. Ôm lấy phần mộ đã xanh cỏ kia. Hét tên anh trong tiếng sét xé toạt bầu trời u ám. Nước mắt lả chả rơi cùng những giọt mưa. Lạnh đến tê tái:-Ngô Diệc Phàmmm !!!! Tại sao bỏ em ở lại?? Sao anh không mang em đi cùng??-Anh trả lời đi!!! Trả lời t…
ko có mô tả đâu đọc rồi bít (。・ω・。)…
làn đầu vt còn hơi dỡ ạ…