Thứ hiện hữu trong thanh xuân của chúng ta là hình bóng của ai đó, là lá thư tình rơi vào hư không, là ly mỳ úp vội để kịp giờ đến lớp, hoặc cũng có thể là cái quần xà lỏn nằm vắt vẻo trên khung cửa sổ.…
Tui viết để thỏa mãn đam mê của tui thôi. Mong là mọi người sẽ đón nhận nhiệt tình và vui vẻ. Mọi tình tiết là do tui bịa ra còn nhân vật thì thuộc về Đại Mộng Quy Ly.Có OOC, CÓ OOC, CÓ OOCVì tui viết không chắc tay nên bị ooc là điều khó tránh khỏi. Xin hãy giơ cao đánh khẽ tui nha!…
Truyện này tớ chưa có thời gian beta nên có sai lỗi nào các cậu góp ý nhéĐi học cùng trường, debut cùng năm và teo nhỏ cùng thời điểm. Quả là đôi bạn cùng tiến. Tui sửa con fic "Quỷ vương bất tử bị teo nhỏ mất rồi" nhenTrước vòng PO chữa lành cho hội chị em🥹…
Bối cảnh Việt Nam thời kỳ Pháp thuộc.Như cái tên, fic chủ yếu xoay quanh Trịnh Trí Huân và công cuộc trả nợ cho Lý Tương Hách sau đó đánh cắp luôn trái tim của người ta.Có thể có cp phụ nhưng chưa chắc vì lười…
sao!anh ghét bé à tác giả: cát tường miêu tả wooje là người mới tham gia vào T1 thay thế cho Hwang là người đi top thân thiết của hyeonjoon,vì sự cố mà Hwang phải ngưng hoạt động thấy thế 1 thằng ất ơ nào đó khiến hyeonjoon chẳng để nổi vào mắt.nhưng chuyện gì đến cũng đến…
Eun Hye dừng lại trước một studio chụp ảnh cưới, ngắm nhìn những tấm ảnh cưới được chụp rất tỉ mỉ lòng lại dâng lên chút ganh tị. Cô chần chừ hồi lâu lại quyết định bước vào....Bộ váy cưới trắng tinh nhìn vào lại làm cho người ta muốn mặc nó ngay lập tức. Cầm đóa hoa oải hương trong tay cô thầm nghĩ lý do tại sao và từ khi nào loài hoa cô thích lại là những cánh hoa màu tím này. Chắc có lẽ ý nghĩa của nó khá giống với cuộc đời của cô. 'Chờ đợi trong tình yêu...'Loài hoa sắc tím được cô cầm trong tay, mùi hương tỏa ra vô cùng dễ chịu, đột nhiên nước mắt cô không trọng lực mà rơi xuống, Eun Hye cụp mi mắt không muốn đối diện trước ống kính. Cameraman nhìn vậy liền lại hỏi han."Cô không sao chứ?" "Tôi không sao. Chúng ta tiếp tục..."^^^^Con người có lúc rất bi ai, lúc có đường lùi lại cứ gắng gượng bước tiếp, khi đến đường cùng, quay đầu nhìn lại mới phát hiện mình đã để lỡ thứ cần nhất. Nhưng với cô thì khác, không phải cô ngượng ép bản thân mà tự chính bản thân gượng ép chính cô. Chọn yêu anh chính là đường cùng duy nhất mà bản thân cô đã chọn, nguyện sống để yêu anh cũng chính là tâm ý của cô không thể nào chối bỏ. Có lẽ yêu anh cũng là một loại lời nguyền!Đây là nhà của cô, là chỗ về duy nhất của cô trong cuộc sống này, cho dù từ trước đến nay cô vẫn chưa bừng tỉnh ảo giác trong cuộc hôn nhân này, tỉnh lại rồi phát hiện, đã là giấy trắng mực đen là thứ chôn chân cô tại đây.Cũng bởi vì... cô yêu anh.…
hmmm toi cũng k biết mô tả sao nữa. Truyện hơi xàm với còn non tay mấy bạn đọc thì hoan hỉ nha. Toi mong mấy bạn sẽ đón nhận hehe.nếu mấy bạn thích kiểu hồi tưởng, tiền kiếp , hơi quăng não thì ghé vô tui nha!…
từng cái chạm nhẹ nhàng vào nơi sâu thẳm nhấttrong hình hàilẫn trong tâm hồn thối rữahọ vô tình gặp gỡrồi lặng lẽ yêu và nỗ lực vỗ về đứa trẻ bên trong nhau.Note : Sản phẩm của trí tưởng tượng.…
Mùa hạ qua đi, câu chuyện tình được cái nắng ấy chứng kiến giờ đây đã không thể cứu vãn. Là vì sao chứ? Vì sao chuyện tình yêu giữa người với người lại phức tạp đến thế. "Lee Sanghyeok, em chỉ muốn anh biết, chỉ cần anh quay đầu lại, Jeong Jihoon em luôn là nhà của anh!""Nhưng Jihoon à, anh đã làm tổn thương em rồi..."…