[ATSH] Cái Trường Hay Cái Chợ
lại là truyện mới đâyy…
lại là truyện mới đâyy…
anh quang anh khóa trên mê chết em đức duy khóa dưới.ở đây bế em duy.…
• Trần Phong Hào: Chàng trai 18 tuổi như ánh hoàng hôn dịu dàng mùa thu, mang theo một mối tình thầm lặng ra đi trong im lặng, để lại sau lưng cả một trời thương nhớ.• Nguyễn Thái Sơn: Cậu thiếu niên 16 tuổi như làn gió đầu thu ngọt ngào, từng lặng lẽ yêu, từng lặng lẽ đợi, ngỡ tan biến trong một chiều thu định mệnh... nhưng vẫn sống tiếp với giấc mơ mang bóng hình người xưa.…
một chút dễ thương đến từ những cp mà tui tin tưởng ✨✨✨…
Có những sợi dây vô hình ràng buộc hai linh hồn lại với nhau-dù họ có muốn hay không.Ban đầu, đó chỉ là những sự trùng hợp nhỏ nhặt, những khoảnh khắc thoáng qua. Nhưng rồi, những cảm giác khó lý giải dần xuất hiện, như thể có một thế lực nào đó đang kéo họ lại gần.Là lời nguyền, hay là định mệnh?Dù là gì đi nữa-một khi Dấu Ấn đã khắc lên, không ai có thể thoát khỏi nó.…
tâm linh và trinh thám.…
trong suốt tám năm dài đằng đẳng ấy lại có một người đợi chờ một người. mười bảy tuổi, cuối cùng em cũng gặp lại anh.…
YÊU 1 - ĐAU 10Tôi là Trần Phong Hào. Tôi đem lòng yêu một ánh sao.Nguyễn Thái Sơn, cái tên ấy từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí tôi, như một bản nhạc buồn mà tôi không thể nào ngừng nghe. Em là ánh sao mà tôi ngước nhìn suốt những tháng năm tuổi trẻ, một ngọn đèn dẫn lối cho tôi trong những ngày chông chênh nhất. Nhưng trớ trêu thay, dù tôi có vươn tay đến đâu, cũng chẳng thể chạm vào em.Tôi yêu em bằng tất cả những gì mình có. Yêu từ những điều nhỏ bé nhất một nụ cười, một ánh mắt, một câu nói vu vơ của em. Yêu đến mức, chỉ cần em quay đầu nhìn tôi một giây thôi, tôi cũng cảm thấy cả thế giới này trở nên ấm áp. Nhưng tình yêu ấy, dù tôi có cố gắng bao nhiêu, cũng chỉ là một cơn sóng lặng lẽ xô vào bờ, hết lần này đến lần khác, không bao giờ được đáp lại.Ban đầu, tôi nghĩ rằng chỉ cần chờ đợi, chỉ cần luôn ở bên cạnh em, một ngày nào đó, tôi sẽ có được vị trí trong tim em. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi không phải là người em tìm kiếm. Tôi chỉ là một ai đó, một sự tồn tại lặng lẽ bên lề cuộc đời em, một người có cũng được, không có cũng chẳng sao.Tình yêu của tôi cứ thế chồng chất theo thời gian.Tôi yêu em một.Tôi đau mười.Tôi đã thử quên, thử rời đi, nhưng mỗi khi em vô tình lướt qua tôi, mọi thứ lại vỡ òa. Hóa ra, tôi vẫn yêu em, vẫn không thể dứt bỏ. Nhưng có lẽ, một ngày nào đó, khi trái tim này không còn đủ sức để đau thêm nữa, tôi sẽ học cách buông tay.Vì một tình yêu không được đáp lại, dù sâu đậm đến đâu, cũng chỉ là một vết thương chẳng bao giờ liền sẹo.…
" màn đêm đến cùng bầu trời đã che lấp nắng sau màn mưa thôi em đành cất hết kỉ niệm đẹp để anh bước tiếp, em thì chưa "…
"mèo" gặp rắc rối vì nghiệp nó gây ra. người thương lại gặp rắc rối với "mèo".…
"chúng tôi muốn chủ nghiệm lớp khác!!""không ai muốn nhận 3 lớp đó em à"…
𝐀𝐔𝐓𝐇𝐎𝐑: @𝐚𝐚𝐢𝐥𝐧𝐡𝐠𝐖𝐀𝐑𝐍𝐈𝐍𝐆: 𝐎𝐎𝐂 [ 𝐎𝐔𝐓 𝐎𝐅 𝐂𝐇𝐀𝐑𝐀𝐂𝐓𝐄𝐑 ]"𝘐 𝘸𝘢𝘯𝘯𝘢 𝘣𝘦 𝘵𝘩𝘦 𝘰𝘯𝘦 𝘺𝘰𝘶 𝘵𝘩𝘪𝘯𝘬 𝘢𝘣𝘰𝘶𝘵 𝘢𝘵 𝘯𝘪𝘨𝘩𝘵."DO NOT REUP!TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD!…
Đối thủ cạnh tranh trong một tổ chức ngầmChí chóe nhau suốt nhưng mà nhìn xem tụi nó đang dần có cái gì đó rồi đấylà ghét nhau dữ chưa?…
Tình yêu Hà Nội cũ…
làm một chuyến đà lạt để chữa lành và nó thật sự chữa lành.❗️bad words❗️started: 11/7/2024…
Chỉ để viết nhảm…
Kết : HE Cái tên với cốt truyện nó không có liên quan đến nhau á =)))…
Mười năm chờ đợi, đổi lại một đời bên em. Phần 2 của "Chàng tiên cá" ra rồi đây!9/7/2023.…
-renheng-nếu có một ngày hắn không muốn sống, thì đó là ngày em không còn trên đời…
Shunichi Noda là một thanh niên bình thường, 21 tuổi sống trong một làng nhỏ. Cậu mồ côi cha mẹ từ sớm, chú và dì đã chăm nom cậu đến năm 15 tuổi thì họ thua lỗ, thất nghiệp. Đối xử với cậu cũng ngày càng tệ nên, cậu chỉ đành bỏ trốn, để tự mình lập nghiệp. Cậu không có gì đặc biệt, ngoài việc tự làm những con búp bê lưu niệm và bán chúng ở chợ để kiếm sống. Hirata Jo là một vị quan khá có tiếng trong triều đình, 22 tuổi nói chung là ngoài việc khó tính, lạnh lùng thì hắn còn rất đẹp trai nữa. Mà tính cách đã vậy lại còn có quyền lực, không ai là không sợ hắn. Một ngày nọ..…