"Rồi cậu nghĩ ta làm được gì với nó?"Hệt như North cách đây nửa tiếng sau khi nghe câu chuyện của Alan, Tony hết nhìn bé thỏ trong tay Alan rồi lại quay nhìn Alan."Con cũng hết cách rồi Ba.""Đừng có gọi ta là Ba.""Nhưng con với Jeff đã...""Ai cho? Cậu có tin nói tiếng nữa là ta đập chậu Bonsai vào đầu không?"…
Jeff tìm thấy Alan ở bên bờ hồ và cả hai đều không thể ngủ được.The story belongs to sotusmilk which can be found on Archive of Our Own website.The translation was allowed by the author, nothing belongs to me.…
tiếng chuông điện thoại vang lên người bên kia chưa kịp nói đã bị chửi te tua -tên đàn ông thốn Vương Thiên phong,anh đã làm gì để Tiểu Nhã bỏ đi vậy-cô bình tĩnh nghe tôi nói ko phải là do cô sao chính gia đình cô ép Tiểu Nhã bỏ đi để cô lấy tôi rồi còn gì -.- - chuyện đó thì .......... tôi ko chấp nhận hôn sự này - tôi cũng chả muốn đâu vì mẹ tôi nên tôi mới chấp nhận lấy cô thôi :v cô nghĩ mình là ai chỉ là 1 đứa con nuôi mà cũng chảnh sao -trong lòng tôi chỉ có Tiểu Nhã thôi cô nên biết thân phận ~.~........ tút..tút.....tút.......- haizz... đúng là đàn bà.---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tại Hứa gia - ba,mẹ à con ko chấp nhận hôn sự này - cô với vẻ mặt bực tức bước vào nhà-con gái ngoan nghe lời mẹ này ba mẹ cũng muốn tốt cho con mà-nhưng mà .....nhưng :-s-ko nhưng nhị gì cả ba đã quyết định ngày rồi ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------hết chap 1 lần đầu việt xin mn bỏ qua…
Câu chuyện được lên ý tưởng và viết bởi một con người không có tý gì gọi là am hiểu về thế giới văn chương :"> Viết cho đã cái nư thôi chứ chả hy vọng gì nhiều hic…
Fanfic: [Em là sự thương xót cho linh hồn tôi]Tác giả: Alice Charlotte Trên bầu trời là những áng mây trắng muốt, là bầu trời xanh thăm thầm cùng tiếng đập cánh của những chú chim bồ câu. Là tự do, là hạnh phúc tuyệt đối mà anh hằng mong ước. Dưới chân là tiếng gào thét của nhân loại, là tiếng cầu xin trong tuyệt vọng cùng xác thịt trộn lẫn với nhau cùng những cơ thể chồng chất lên nhau- biến dạng tới không còn nhận ra. Là khung cảnh mà còn đáng sợ hơn cả địa ngục được diễn tả trong những trang sách Sự tội lỗi, dằn vặt gặm nhắm lấy linh hồn của anh như những con sâu mọt đục khoét thân cây, chậm rãi từ từ giết chết nó. Ấy vậy mà trong những suy nghĩ ngập tràn bóng tối ấy, thứ ánh sáng duy nhất hiện lên trong anh lại là hình bóng của cô. An ủi vỗ về lấy anh như những ngày tháng cả hai còn nhỏ, chút ánh sáng ấy trong tiềm thức là thứ duy nhất níu giữ anh lại mà không chìm sâu vào tuyệt vọng hoàn toàn..."Thế giới này mới thật tàn nhẫn làm sao nhưng anh vẫn yêu em"(Truyện được viết dưới pov của Eren Jeager)…