Thác sĩ Nguyễn Ngọc Lâm biên soạn, năm 2002. Mục lục: Chương 1: Khái niệm về sự bất thường, Chương 2: Hành vi con người, Chương 3: Tâm bệnh học và tuổi thơ, Chương 4: Lịch sử của tâm lý bệnh học và hệ thống phân loại, Chương 5: Hoạt động tâm thần, Chương 6: Biểu hiện của rối loạn tâm thần, Chương 7: Lo âu và trầm cảm, Chương 8: Bệnh hưng, trầm cảm, Chương 9: Xung đột và stress, Chương 10: Rối loạn nhân cách, Chương 11: Bệnh tâm thần phân liệt, Chương 12: Rối loạn tình dục, Chương 13: Hành vi tử tử ở thanh thiếu niên và Tài liệu tham khảo.…
Đọc rồi sẽ rõ nha. Lưu ý truyện không có ý xúc phạm đến bất cứ cá nhân hay tổ chức nào! Truyện hoàn toàn do trí tưởng tượng của Kem tạo nên nha. Kết HE…
Kể về một anh chàng đã lỡ yêu cô bạn cùng lớp nhưng cứ đắn đo xấu hổ nhưng rồi cả hai đã nhận ra tình yêu đích thực của đời mình❤️❤️❤️Câu chuyện đời thực của chính tác giả:) Ủng hộ mình nhé😃…
Văn án:"Thế giới này, ngoại trừ mẹ chàng đưa cho chàng sự sống thì còn có em. Em dâng trái tim mình, sự sống mình để cứu sống chàng. Hứa với em, chàng phải sống thật tốt và hãy sống thay cho phần của em nhé!"…
nah, chỉ là những mẩu truyện lặt vặt tôi tự suy nghĩ, tự tưởng tượng, tự biên, tự diễn. chỉ là xoay quanh Mặt Trời - Hinata Shouyou.yah? i think i was in love with you when you smile that day.…
Không ai biết được rằng, cậu ta đã từng là một người rất yêu nắng- Cậu say mê mơn trớn những tia nắng vàng của buổi sớm tinh tươi, của ánh bình minh nhẹ nhàng- Cũng chẳng ai hay biết, cậu cũng yêu lắm cơn nắng gay gắt của buổi trưa hè, dưới những tán phượng đỏ rực rỡ...- Và cũng chẳng thèm để ý tới, rằng cậu cũng yêu những tia nắng hiu hoắt yếu ớt của buổi tà dương.-----------------------------------------Cậu từng mơ được làm một nhạc sĩ, hay một nhà thơ nào đó, sống bằng mộng mơ hơn là thực tại đầy rẫy tiếng cười nhạo.Nhưng rồi, người ta dập tắt tất cả."Thằng ái nam ái nữ.""Điệu quá, chắc bị ảo tưởng rồi?""Mày tưởng ai cũng muốn chơi với mày à?"Cậu học cách im lặng, học cách giả vờ như không nghe thấy. Nhưng mà... vết thương đâu nằm ở tai. Nó nằm ở nơi sâu hơn - nơi chẳng ai thèm nhìn vào.Có hôm, cậu đứng thật lâu trong nhà vệ sinh, nhìn mặt mình dưới làn nước. Không khóc. Không tức giận. Chỉ thấy... mình mờ nhạt quá."Tôi là ai?""Nếu ngày mai biến mất... có ai đi tìm tôi không?"--------------------------------------------Tôi nhớ có lần tôi lỡ tay đổ nước lên vở của Khánh. Cậu chỉ cười, rồi nói không sao. Nhưng tôi lại tức - vì cái nụ cười đó."Giả tạo." - tôi nghĩ vậy.Giờ thì nghĩ lại... có khi đó là nụ cười cuối cùng tôi nhìn thấy thật lòng.Tôi từng ước gì cậu biến mất.Và giờ, ước nguyện đó thành thật rồi.Nhưng sao tôi thấy mình trống rỗng đến thế?-----------------------------------------------ĐẾN cuối cùng, cậu mơ thấy mình đứng trên một sườn đồi, dưới trời đổ nắng...…