" cậu là người được chọn. "" xin đừng chọn tôi... "...Couple chính : Văn NghiêmCouple phụ : Lâm Hiên, Húc Nguyên, Kỳ Hâm, Chu Tô và một số couple khác.Tác giả : sertraline_Chỉ hoạt động tại wattpad. do not take out without permission.…
Thả thính đệ đệ một câu, nhưng em ấy lại muốn hôn tôi thì phải làm sao đây ?Tên gốc : 【给弟弟讲了个土味情话但他要强吻我肿么办】Link : https://m.weibo.cn/status/4659739599838160?fbclid=IwAR3HtCRRIs8hdJRjvul_ZVYU8zg1_Yh9QuIk2nu7dQrXMg5XViVnXm40oU4Lưu Diệu Văn: Hạ Tuấn Lâm...? Mau đưa đây cho em!Cuộc sống ngọt ngào hàng ngày của sói nhỏ và anh trai thỏ.Một tác phẩm truyện nhỏ ngọt ngào, hi vọng mọi người thưởng thức vui vẻ.Chút đường dành cho sinh nhật 17 tuổi của Diệu Văn Nhi.Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả (đã xin và đợi tác giả rep).…
Một người là phường hát, một người là dân đen. Một người là tiểu thiếu gia, một người là thư đồng thân tín. Một câu chuyện có tình yêu, tình thân, hận thù, phản tín, ích kỷ, hy sinh, trùng phùng.…
Tác giả: Mị SắcCP: VănHiên - TườngHiênThể loại: đoản, ngọt sâu răng, sủng.Vài mẩu chuyện nhỏ dễ thương của mấy bé nhà mình trong trí tượng của Mị🤗Không thích có thể NEXTĐừng Report Mị nhé mọi người.Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ😘…
Cảnh báo-Đây là chỉ là fanfic, hoàn toàn không liên quan đến người thật!-Bản edit không đúng 100% so với bản gốc.-Edit với mục đích phi thương mại và đã (or chưa) có sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up dưới mọi hình thức!…
Đôi lời muốn nói: .-. Người ta thì viết couple, đam mĩ nọ kia, chế đây chả biết viết kiểu đó, đây thuộc dạng tình bạn, tình đồng đội và tình huống học đường trong sáng chuẩn mực xã hội :Đ kkk…
Món đồ càng xinh đẹp lại càng có độc......Chủ Văn Lâm, có thêm Hiên Lâm, Tường Lâm và Kỳ HâmĐặng Giai Hâm, Trương Chân Nguyên làm khách mời...Kết BE (đối với mình có lẽ là HE), các bạn cân nhắc…
Couple chính: Văn Nghiêm VănChỉ muốn nói: OOC, OOC và OOCThể loại: hiện đại, đô thị, fanfic, thanh xuân vườn trường, showbiz....Cảnh Sát Lưu x Diễn Viên Nghiêm#kem…
Tên gốc: Trích lục nhân gian ái tìnhTác giả: Lạc Hoài cô nươngStock: Not5faDes: Chanh Đào chua ngọtEdit: Đường LâmBeta: San BéoThể loại: Hiện thực hướng, mỗi chương là một câu chuyện nhỏ về hai bé, có vài sự kiện đã xảy ra được tác giả thêm thắt vào nên đọc rất là thú vị nha mọi ngừiSẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỢNG, VUI LÒNG KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬTBẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ.…
Lưu Diệu Văn cầm điếu thuốc lá trên tay, hắn đứng ngược chiều ánh sáng, bóng đen to lớn phản chiếu xuống mặt đường. Chu Chí Hâm cùng đám đàn em của hắn đứng phía đối diện, không gian im lặng như có thể nghe được tiếng kim rơi.Đôi mắt hờ hững của hắn rơi vào thân hình mảnh khảnh của cậu, "Sao rồi, bạn nhỏ này đã quyết định được chưa?"Thể loại: 1v1, ngược nhẹ, fanfic, HE,...Fic chỉ dựa trên trí tưởng tượng của tác giả, vui lòng không gán ghép lên người thật và mang đi nơi khác.Cấm chuyển ver…
Sách viết rằng: "Mọi sự trên đời đều không phải là trùng hợp, ngẫu nhiên. Người ta đi qua, người ta giữ lại, người ta muốn chung sống cả đời, đó chính là sự sắp đặt. Sự sắp đặt an bài của tạo hoá. Đức chúa trời, và các con, và quỷ Satan, mọi thứ đều là định mệnh"Ban đầu. Lưu Diệu Văn đọc xong, thì thật là không hiểu. Chẳng lẽ trên cõi đời này, hắn cùng những anh em của mình, trở thành nghệ sĩ, đứng trên sân khấu lấp lánh ánh sao, vậy còn chưa đủ? Lại phải đi tìm kiếm một người, gọi là gì đó "định mệnh" của đời hắn? Hắn mười lăm, mười lăm của chông chênh và bồng bột, hắn không quan tâm, hắn nặng gánh, hắn vác trên mình cả tương lai. Hắn thông minh, nhưng hắn đôi khi chậm hiểuCho tới lúc hắn thấy được Chu Chí Hâm. Cậu ta nhảy thay thế cho bạn nữ nhảy cùng hắn. Cậu ta sáng, và gọn gàng, và trong trang phục sơ mi mong manh loang những sắc tố tím đậm nhạt chen lẫn nhau, choker cậu ta đeo trên cổ. Và cả sân khấu mênh mông hò hét những người và banner cuồng nhiệt. Cậu ta xoay trong vòng tay hắn, cậu ta rũ đôi mắt của mình, cậu ta hình như thích nơi hắn đứng cùng cậu taLưu Diệu Văn tự hỏi rằng: "Mình nên ấn tượng không? Hẳn là không"...…
'Peter Pan mặc màu lá đỏ của mùa thu. Một màu đỏ chói chang'Nghiêm Hạo Tường chợt nhận ra là mình đang nói đến người kia, Peter Pan trong bộ đồ lá đỏ năm ấy.Cái cảm giác tội lỗi trong Nghiêm Hạo Tường dần biến mất. Cậu không nghĩ mình đã lừa Lưu Diệu Văn. Cậu đang nói thật. Rất thật. Từng lời nói của cậu đều dựa trên một kí ức đã từng sống. người ấy và Peter Pan. Người ấy có đôi mắt của một đứa trẻ, khi soi mình vào, có thể sẽ không bao giờ hiểu được nhưng sẽ mãi yêu. Người ấy có nụ cười của một đứa trẻ, dù chỉ dùng để giấu đi nỗi đau của mình, nhưng vẫn trọn vẹn làm ấm lòng người khác. - Chú đã tới Neverland? - ...ừm... - Chú gặp những đứa trẻ bị thất lạc? - Ừm... Nghiêm Hạo Tường nhớ cái 'Neverland' nhỏ ồn ào đến đau đầu trong cái phòng học 12A ấy; 'những đứa trẻ' phấn khích vì hàng loạt kế hoạch điên rồ của nhóm mình. Những ngày tháng sống vì một giấc mơ, mặc cho những người ngoài luôn cười sau lưng. - Peter Pan của chú...có giống như trong truyện...mãi chỉ là một đứa trẻ không? Nghiêm Hạo Tường không biết phải trả lời Lưu Diệu Văn như thế nào. Cậu nhìn thằng nhóc chăm chú, nhưng tâm trí bên trong rối bời kí ức. Ừ. Hóa ra kết thúc không khác nhau là mấy. Peter Pan của cậu, cũng sợ không bay được nữa, sợ bị bắt phải lớn. Cậu lớn lên. Những đứa trẻ năm nào, giờ cũng đã lớn. Tất cả trao bản thân cho số phận và thời gian. Nhưng người ấy thì không. Nó thách thức, nó đấu tranh với tất cả. Cuối cùng, nó đã thắng. Không ai bắt được nó phải lớn nữa.…