Tác giả: Giới MạtEdit: Vincy98--------------------ĐANG ĐỌC PHẦN 2 CỦA VÂN TỊCH TRUYỆN THÌ DROP. TỰ MÌNH THỬ DỊCH CHO VUIChương 364: Sự lo lắng của Cố Bắc Nguyệt------- edit bằng điện thoại ---------------------------Đã xong 200 chap phần 3Link phần 3 https://my.w.tt/VSjOcGaVnXLink phần 4 https://my.w.tt/78JuqG5UnX…
"Chuyện cũ Hà Nội chính là một tập ký sự về lịch sử. Thể này đòi hỏi ở nhà văn ngoài tài văn chương còn phải có vốn liếng kiến thức về cuộc đời, có năng lực quan sát và kỹ thuật phân tích, để trên cơ sở đó trình bày được những điều cần nói từ những sự vật, sự việc, con người. Tô Hoài đã làm được như vậy. Sự hiểu biết của ông về Hà Nội thời thuộc Pháp thật phong phú, thêm sự quan sát tinh, phân tích sắc, văn lại đậm đà và hóm, các mẩu chuyện dù là chân dung một nhân vật, ký họa về một cảnh, hay giãi bày một tâm sự, đều hấp dẫn, vì đó là những điều mới lạ (dù là chuyện thời cũ) và rung động lòng người vì những tình cảm chân thành nhân hậu."…
Truyện viết về mối tình "cưới trước yêu sau" của Chiêu Minh Đại Vương Trần Quang Khải và Phụng Dương công chúa.Truyện có vài chi tiết khác xa so với chính sử. Và có vài phần tưởng tượng của cá nhân mình, nên có vài chỗ khuyên mọi người không nên tham khảo.Yếu tố nào có thật mình sẽ cố gắng chú thích.Mong mọi người đón nhận, nếu muốn góp ý kiến, mình xin tiếp nhận ý kiến mọi người.Cảm ơn mọi người rất nhiều.…
Năm năm? Mười năm? Hay trăm năm?Bao lâu đáng gọi là tình?Ngàn năm sau nữa, ta là một nét loang mờ nhạt nơi sử sách, còn chàng, đã chìm sâu giữa dòng thời gian.Giới thiệu:Trong một lần trên đường về nhà, Nhi tình cờ mơ một giấc mơ lạ. Trong giấc mơ, cô cảm nhận rõ mình đang sống trong một người nào đó. Đây cũng là khởi đầu cho rất nhiều giấc mơ kì lạ tiếp theo. Sau vài lần, cô lờ mờ nhận ra những liên hệ từ những người trong mơ tới hiện thực mà cô đang sống.Giữa những bấp bênh tuổi đôi mươi và những hoài nghi giữa thực và mơ, Nhi cố gắng tìm cho mình lối thoát cho hiện thực mà bản thân phải đối mặt.____________________________________Truyện mượn yếu tố lịch sử, không phải chính sử, không có giá trị tham khảo.…
Họ gọi mọi người đàn bà như vậy là Kiều. Và họ bảo:"Kiều lố bịch, Kiều lăng loàn, Kiều bỏ rơi tam tòng tứ đức, bỏ rơi lễ tiết. Kiều kệch cỡm, Kiều mông muội, bởi vì Kiều là đàn bà." Là đàn bà nhưng lại ham thích tự do. Tự do yêu đương, tự do trốn chạy, tự do quyên sinh. Kiều là tất cả những tội nghiệp đáng trách, bởi nàng là đàn bà mà lại khao khát làm chủ cuộc đời mình. Khao khát, nhưng không thể. Nên Kiều bất hủ.Tôi ao ước mình có thể trở thành Joan de Arc, người ta bảo tôi chẳng khác gì Kiều.…