"Sự quan tâm của tình bạn khác giới là gì? Là bạn bè quan tâm thật sự hay là quan tâm bằng thứ tình cảm không rõ ràng?"***Bách Tùng hỏi Nam Anh: "Qua tỏ tình sao rồi?"Nam Anh mặt đầy phấn khích không giấu được sự vui vẻ: "Qua cô ấy không những xin lỗi tao rồi chạy đi mà còn về huỷ kết bạn với tao..."Chưa đợi cậu nói hết câu Đại Dương đã cắt ngang: "Vậy là tỏ tình thất bại còn gì? Sao mày còn cười được?""Thất bại đâu mà thất bại, con gái nhà người ta xin lỗi tao và chạy đi là vì ngại ngùng, còn chuyện cô ấy huỷ kết bạn với tao là vì cô ấy muốn bọn tao trên cả mức tình bạn đấy."…
Phạm Quân Anh và Trương Lâm Vi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Mùa hạ năm lớp 12, Quân Anh chưa kịp nói lời yêu vì gia đình Quân Anh gặp chuyện, đành phải hẹn em vào mùa hè năm sau…
Ba thập kỷ sau Đại Dịch Câm Lặng, nhân loại không còn tiếng trẻ thơ. Thế giới không chết vì bom đạn, mà chết trong sự im lặng của những chiếc nôi trống rỗng.Trong lòng đất, thành phố-boongke Cái Nôi vận hành dưới trật tự sắt đá của một siêu AI. Mọi cảm xúc đều là sai số. Mọi cá nhân đều là tài sản. Tình yêu là khái niệm bị nghiêm cấm.Hắn - Roric, một Kẻ Lùng Sục bị ruồng bỏ từ Vùng Đất Tẩy Trắng, mang trong mình bản năng sinh tồn hoang dại và sự căm ghét tuyệt đối với Cái Nôi.Nàng - Dr. Lena Valerius, nhà di truyền học xuất sắc nhất của Tầng Tháp, một sản phẩm hoàn hảo của lý trí và kỷ luật.Hai con người từ hai thế giới đối nghịch bị ép vào một chương trình "Ghép Giống" lạnh lẽo, một thí nghiệm tàn nhẫn để tạo ra đứa trẻ đầu tiên sau hàng thế kỷ. Họ là niềm hy vọng duy nhất để cứu vớt nhân loại.Nhưng khi "Dự án Phục Hưng" thành công, khi di sản tận thế thực sự ra đời, một câu hỏi lớn hơn được đặt ra: Đứa trẻ là tài sản của hệ thống, hay là con của họ?Giữa một thế giới tôn thờ logic, liệu tình yêu có phải là thứ vũ khí duy nhất? Và giữa trật tự an toàn của Cái Nôi và tự do chết chóc của Vùng Đất Tẩy Trắng, đâu mới là nơi cho một "gia đình"?…
Huy di chuyển từng chút một càng ngày càng đến gần tôi rồi ngổi xụp xuống , đưa đôi tay mềm mại nhưng hơi thô của nó nhéo má tôi nhưng tôi lại cảm thấy không hề khó chịu. Có lẽ là bởi vì tôi nghĩ rằng hành động này là nó đang trêu ghẹo tôi thôi , bởi vì từ nhỏ mặc dù vẫn hay đánh nhau nhưng mà cái hành động mà nó thích làm với tôi nhất là véo má tôi . Có lẽ cũng bởi chính tôi có chiếc má bánh bao , tôi cũng chẳng biết cái hành động của nó là tốt hay xấu nữa , nhưng không hiểu sao bình thường tôi cũng không thích người khác nhéo má mình , bình thường thì tôi cũng chỉ cho con bạn thân tôi nhéo má thôi . Ngoài nó ra thì tôi cũng chẳng cho ai nhéo má cả , nhưng nhìn hành động của nó dành cho tôi thì bao nhiêu đứa con gái cũng nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt ghen tị . Haizz , có lẽ cũng do nó đẹp trai quá thôi trách sao tôi được .Tôi bèn quay sang người nó " Này mày nhéo đủ chưa ? " , nó nhìn tôi cười đôi đồng tử màu nâu nhạt kia nheo lại " Chưa ". Ôi đệt sao nó lại đẹp trai như thế nhỉ , mặc dù là tính nó cũng hơi dở dở ương ương nhưng tôi công nhận là nó đẹp trai thật đấy , có lẽ là do nó đẹp trai nên tôi cho nó nhéo má chăng ? Hay là do tôi kén chọn ???…
" Trần Quang Lâm.. mày có muốn yêu đương với tao không ?" Đủ kiểu ánh mắt đều hướng về phía tôi, chính bản thân cũng chẳng thể ngờ mình sẽ tỏ tình public như này... Không khí im ắng được 3 giây thì bắt đầu xì xào" Sao tao tưởng yêu nhau rồi? " " Gì chứ, tao tưởng Lâm với Minh Thư là một đôi mà" " Thật á?" Tôi thấy Lâm ngẩn ra mất mấy giây mới có phản ứng, cậu ấy cong khóe môi rồi kéo tay tôi ôm chặt lấy, khẽ nói" Cho tớ hôn cái nhé ""..." " Ngoại lệ duy nhất" là câu chuyện về đôi bạn Lâm, Anh.Tác giả : NắnggCre ảnh: Pinterest P/s: Truyện đầu tay mình viết hihi…
Một đứa con gái phải gọi là mọt sách, chuyên tâm nghiên cứu về những thứ phức tạp trên đời, Vũ Diệp Anh, chắc chắn là đứa con gái duy nhất dám ngạo nghễ tuyên bố mình có thể nhìn thấu ý đồ, tâm can của một người.Thực tế đã chứng minh là nó làm được.Vậy mà suốt 2 năm trời học chung trường chung lớp, Diệp Anh vẫn không thể hiểu nổi bạn học Nguyễn Thanh Khoa, nổi rần rần trên confession từ lúc mới nhập học. Hợp lý, chẳng đứa con gái nào lại bỏ qua một cậu bạn đẹp trai, cao 1m72 từ lớp 6, học bạ không một vết mực đen, biết chơi bóng rổ và đánh đàn Ghitar cả. À thì.. đương nhiên, nó cũng vậy.Bằng một biện pháp thần kì vi diệu nào đó, khoảng cách giữa hai người ngày càng được rút ngắn, còn nó thì nhận ra tình cảm của mình dành cho Thanh Khoa, căn bản không dựa trên cơ sở bạn bè. ×TRÍCH ĐOẠN×- "Ê Khoa, mày được theo đuổi nhiều như vậy í, có thấy mệt không ạ?"- "Chả biết nữa, Diệp Anh thấy sao?"- "Tao á? Sướng thế còn gì! Các chị khóa trên thì quàng vai bá cổ, mấy bé khóa dưới thì bẽn lẽn chạy ra xin In4, lũ con gái cùng khối mà còn bày đặt viết thư tình."Vừa nói, nó vừa giơ ngón tay ra như đang tính toán. Sau vài phút trầm tư không nói, nó rút ra kết luận: "Cả cái trường cấp II Đống Đa này, mấy ai được như chú!"- "Sao mày hay để ý tao thế?"- "Bởi vì 'phù sa không chảy ruộng ngoài' nha nhóc!"Mi tâm cậu khẽ nhíu lại, nụ cười tốn gái cùng đôi mắt hoa đào lại bất chợt lộ ra trước mắt nó.- "Không chảy ruộng ngoài, có được chảy vào ruộng ta không?"______________Ngày đăng tải: 2/12/2024Một số đị…
Chúng ta có quãng thời gian ấy chứ?! Nó mang tên tuổi trẻ. Là ai? Một cô gái trong sáng, hay một chàng trai đang lớn... Chúng ta đều đã từng mong muốn, khát khao và cũng đã từng nỗ lực vì điều đó... Là gì?! Một bức thư nơi ngăn bàn, một câu nói đầu môi, những rung động chân thành nhất... Tất cả đều đẹp đẽ khi chúng trở thành hoài niệm, câu chuyện này...mang những giấc mơ trở lại. Nhưng đừng nghĩ nó êm dịu như nước, cũng đừng nghĩ nó thật thà, ngây thơ.... Cả cô và Anh hay bất cứ ai trong câu chuyện này cũng mang theo lớp mặt nạ vụng về của tuổi trẻ. Họ cố gắng để trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.…
Tên truyện: Bông Hoa Độc Quyền Tác giả: Hoa Quýt Ngày ra đời: 21/06/2024Ngày hoàn thành: xx/yy/202zGiới thiệu truyện:Thanh Phong- một chàng trai luôn khoác lên mình vỏ bọc lạnh lùng xen lẫn chút cọc cằn, nóng nảy chỉ để che đây nội tâm cô độc, trầm lặng của mình.Ngọc Hạ- một cô gái chỉ muốn ẩn mình để giấu đi sự yếu đuối và nỗi đau tuổi thơ từ áp lực gia đình. Cô dịu dàng, nhạy cảm cũng chỉ để sự sắp đặt của bố mẹ sẽ giảm đi phần nào.Hai thế giới ấy giao nhau có lẽ là do duyên trời định. Họ gặp được nhau trong một buổi gặp mặt giữa hai bên gia đình. Khi đó hai người chỉ mới 3 tuổi, cái tuổi còn bé tí, không biết thế giới ngoài kia méo hay tròn. Cậu trót đem lòng thích cô từ một buổi chiều âm u mới tạnh mưa, cậu nhìn thấy cô bị bạn bè trêu chọc đến phát khóc. Nhìn cô khóc, cậu không đành lòng, cậu chỉ muốn được bảo vệ cô mà thôi.Tưởng chừng mối tình này giống như mấy tiểu thuyết thanh mai trúc mã, thế mà ông Tơ bà Nguyệt lại vô tình cắt nhầm sợi dây lương duyên giữa họ chỉ vì chuyện của người lớn. Năm 11 tuổi, cô theo gia đình đi xuống Hà Nội, chẳng kịp nói lời chia tay với cậu. Cậu từ đấy cũng ngẩn ngơ với mối tình dang dở, niềm tin một ngày nào đó cô sẽ trở về trong cậu cũng dâng lên theo năm tháng.Năm 17 tuổi, sau sáu năm xa cách, cuối cùng cô cũng trở về. Cậu vẫn nhớ tới cô, chỉ tiếc rằng hình ảnh của cậu trong trí nhớ cô không còn rõ nữa. Cậu bắt đầu lại hành trình theo đuổi cô, từng bước, từng bước chiếm lấy trái tim cô bằng sự dịu dàng.Dù có lạc mất nhau, trái ti…
Cp Chính : Ngô Minh Khang - Nguyễn Hoài An." Anh đi ngang em nhiều lần, như thể chẳng có gì. Nhưng ánh mắt thì chưa từng vô tình."Tác giả : Nguyễn Thị Minh Thư ngày sáng tác : 10/6/2025.…
Cô đã trao cả thanh xuân cho anh - một tình yêu thuần khiết, đến mức chỉ cần anh quay lại, cả thế giới trong cô bừng sáng. Chín tháng yêu nhau, từ mùa hoa gạo đến mùa cúc họa mi, cô kiên nhẫn, dịu dàng, tin rằng chỉ cần bên anh, mọi thứ đều trọn vẹn.Nhưng anh rời đi. Không lời hứa, không dặn dò. Anh mang theo hoài bão riêng, để lại cô với trái tim miệt mài vỗ vào bờ cũ - như sóng biển, biết rằng cuối cùng cũng sẽ tan vào mênh mông.Năm năm sau, anh trở về, mang theo di sản mẹ để lại. Giữa sảnh sân bay ngập nắng, dòng người hối hả trôi qua, anh nhìn thấy cô. Mái tóc dài lay trong gió, nụ cười rạng rỡ và tự tin - không còn cô gái theo sau anh năm nào.Bên cạnh cô là một người đàn ông khác, ánh mắt trìu mến, thân thuộc. Cô khoác tay anh ta, mềm mại và tự nhiên, như hạnh phúc vốn thuộc về nơi đó.Anh đứng khựng lại. Chỉ một giây thôi, quá khứ ùa về - sống động, sắc nét, đau đến nghẹn thở.Cô không nhìn anh. Cô đi ngang qua, bình thản như năm tháng yêu thương từng nồng nhiệt chỉ là cơn gió thoảng qua đời cô - nhẹ nhàng, và trôi đi.…
Thể loại: ngôn tình, học đường, ngược.Trích đoạn 1: Mở mắt lần nữa, tôi quay lại căn phòng trắng tinh khôi như ban đầu, mắt đã nhòe đi, lòng quặn đau như ai bóp chặt. Tôi có cảm giác thứ gì đó như đang tan biến trong không gian, họng ứ nghẹn không thể thốt ra thành lời.Một cô gái đáng yêu đến thế, hiểu chuyện đến thế đã rời khỏi quãng đời này. Nếu tôi là Anh Tuấn, tôi cũng sẽ day dứt cả đời mình, thậm chí là căm hận chính bản thân mình. Và có lẽ, tôi cũng sẽ không biết cư xử ra sao khi gặp một người con gái hệt như Trúc Anh. Làm sao có thể làm lơ, làm sao có thể...Khi vị mặn ứ đọng lại trong khoan miệng, lòng tôi lại quặn đau. Có lẽ, tôi vẫn sẽ không tha thứ cho Tuấn, nhưng tôi sẽ không căm hận hay oán trách cậu ấy nữa. Con người là vậy, không thể chiến thắng trước trái tim. Và tôi cũng vậy, không thể oán trách một số phận tan nát đến thế.Mặc dù người vụn vỡ nhất ở đây có lẽ là tôi...Ngày viết: 09/07/2025…
Giữa khoảng không mênh mông như không có điểm tận cùng, Hoàng Vy nhìn thấy một cô gái, cô ấy giống hệt em, đang đứng cách em một khoảng và bắt đầu tiến lại gần em."Mình biết cậu không thích mình."Em hơi bất ngờ, nhưng vẫn nở nụ cười tươi tắn trên khóe môi rồi đáp lại."Không, làm gì có đâu."Hoàng Vy vừa dứt lời, cô gái trước mặt bỗng nhiên biến mất, như một cơn gió vụt đi mất, rồi em thấy người mình như nặng hơn, em thấy bản thân đang bị cái gì đó ghì xuống, hai bả vai rất nặng. "Không thích mình cũng được, nhưng sau này, mong cậu giúp mình hoàn thành ước mơ nhé, mình cảm ơn cậu bằng cả tấm lòng, bây giờ mình phải đi rồi, tạm biệt.Sâu bên trong em có tiếng nói vang lên, nó nhẹ nhàng, ngọt ngào, tiếng nói vừa dứt cũng là lúc cơ thể em trở lại bình thường.…
Trong ký ức ngày xưa cũ mà tôi thường hoài niệm về, mùa hè của tôi và anh trôi qua hệt như một giấc mộng. Mộng đẹp dễ tan, nên khi nhớ về mới khiến người ta thổn thức. Trước ngày chuyển đi, tôi tặng anh một món quà nhỏ được móc bằng len. "Bé Tuyết móc cho anh hả?" Mắt anh sáng tựa sao trời, anh cười, cái răng khểnh dần hiện lên.Tôi gật đầu. Trông anh nâng niu món quà tôi tặng, tôi cũng dần trở nên tự tin hơn. Rồi bỗng chốc anh tạt cho tôi một gáo nước lạnh."Bé Tuyết biết móc con ngựa luôn, giỏi quá vậy nè.""Con chó mà!"Giống như trong truyện "Ông lão đánh cá và con cá vàng", ân nhân và kẻ được giúp đỡ phải đến lúc chia ly. Kẻ trên cạn, người dưới nước, chia ly là lẽ thường tình, như suối ở rừng rồi sẽ chảy về biển, rừng ở lại mong ngóng ngày trùng phùng.…
" Loài cỏ bốn lá tượng trưng cho điều gì?"Từng nhành cây phiến lá đều mang trên mình những gửi gắm của con người về một sự may mắn, về tương lai tràn ngập niềm hy vọng hay lại chính là một cuộc gặp gỡ do vận mệnh sắp đặt. Cuộc gặp gỡ của Hoàng Vũ và Trường Minh chính là điều kì diệu đó. Cả hai gặp nhau trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất. Giữa những tháng ngày mông lung ấy, chính Minh là người đã luôn sát cánh bên cạnh Vũ, giúp Vũ từ một cô gái rụt rè không dám vượt qua vùng an toàn, chỉ biết nghe theo sự sắp xếp cứng ngắc của bố mẹ trở nên kiên cường hơn, tìm thấy niềm đam mê của mình và quyết tâm theo đuổi. Trong hành trình tìm kiếm bản thân, hai người đã nảy sinh những rung động đầu đời. Tuy nhiên đứng trước ước mơ hoài bão, liệu tình cảm của họ có thể vượt qua được hay không?___Lần đầu mình viết chuyện có thể còn nhiều sai sót mong mọi người thân thiện góp ý, còn nếu không hợp gu thì mọi người có thể lướt qua, đừng nói nặng lời nha <3…
Gia Long tiến tới gần. Tôi nhẹ nhàng nhón chân. Đặt một nụ hôn vào môi nó. Mùi thơm của mái tóc và quần áo nó bay thoang thoảng vào mũi tôi. Lâu đến vậy rồi mà nó vẫn y như ngày trước. Bất giác tôi chợt cất lời nói:- Tao yêu mày nhiều lắm Long à...- Tao cũng thế. - Long đáp lại lời tôi.Ánh nắng chiều chiếu vào mái tóc người con trai đang đứng trước mặt tôi. Mới ngày nào đó hai chúng tôi mới chỉ là những cô cậu học trò ngay ngô mà giờ đã là những người trưởng thành. Thời gian trôi nhanh thật đấy. Khi ấy chúng tôi mới chỉ nói những lời yêu thương thơ dại mà bây giờ đang cùng bước trên chặng đường còn lại của mình. Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua tóc hai chúng tôi. Long nhìn tôi đắm đuối tới mức tôi không thể chịu được mà thốt lên:- Gì nhìn tao dữ thế, mê tao thế cơ à?Long ngờ người, trầm ngâm một lát, mới tỉnh người rồi nói:- Ừ đúng rồi, tại mày xinh quá với lại tao suy mày nhiều quá rồi.Tôi bật cười. Vô tri thật. Nghĩ gì nói nấy luôn. Tôi cười nhẹ. Đứng trước nó, tôi cũng bị say nắng phần nào. Nó đẹp thực sự không xứng với tôi nhưng vẫn yêu tôi đến thế.- Còn tao thì bị say vẻ đẹp của chàng trai trước mặt đây. Mày bớt đẹp trai một tí cho xứng người yêu tao đi.Nó bất ngờ, nói lại tôi:- Đâu có, mày cũng xinh lắm chứ? Nhưng mà tao đẹp thế tán mày mãi mà chẳng được.Ngốc thật. Đúng là ngày trước nó theo đuổi nhưng mà tôi ngại thôi.- Thế giờ được chưa? Tao đồng ý rồi đây?- Vừa lòng tao rồi...Hai chúng tôi nhìn nhau rồi cười vui vẻ. Tác giả: Hannah_Huongcute/ Bìa: nhờ vẽ hộ t…
" Mắt em mọc sau đít à " Tôi hơi ngớ người "Dạ?"" Dạ cái gì, em học nhiều nên ngáo luôn à?"Không hiểu sao anh lại cáu với tôi nữa, đã ai làm gì anh " Dạ không. Em đang học cách làm 3 phần 5 chanh" Tôi thoáng thấy anh đờ người trong chốc lát có vẽ anh không nghĩ tôi sẽ nói vậy." Khá quá nhỉ " -5/6/2024-…
- tớ vẫn sống, vẫn cảm nhận được nỗi đau và cũng biết đến tình yêu và hình dung ra hạnh phúc. Những điều đó tớ đều muốn bày tỏ cho người đi cùng tớ năm tháng thanh xuân ấy.- Em mặc chiếc áo dài trắng tinh khôi, cái nụ cười ấm áp ấy của em đã sưởi ấm mùa thu lạnh lẽo trong tôi. Kể từ giây phút em gọi tên tôi, tôi đã khắc ghi rõ hình ảnh em trong trái tim chưa từng được sưởi ấm này, và cũng là từ khoảnh khắc ấy, em trở thành trân quý cuộc đời tôi, là người con gái mà tôi muốn giữ cho riêng, muốn hết lòng bảo vệ em, muốn dành hết những gì mình có, vì em.…