-Tác giả: Con chim cúc cu ^^ (@Luw0903) là người sửa và viết lại Con bướm xinh xinh ^^ là người lên ý tưởng-Tất cả tình tiết đều chỉ là giả tưởng!! Trừ tên nhân vật ra, mọi thứ đều là chất xám của chúng tôi, yêu cầu không mang đi bất cứ đâu nếu không được sự cho phép của tác giả. -Kết HE, đường trộn thủy tinh (viết z chứ hok chắc đâu nhe)-CHÚ Ý: NOT H+ do chúng tôi không biết viết :))-CẢNH BẢO: có thể biến mất giữa chừng do mất não giữa chừng!!…
Musicque School - ngôi trường nổi tiếng vì luôn đứng đầu trong các cuộc thi toàn quốc, nơi tụ hợp 30 con người tài năng với âm nhạc đỉnh caoWarning : Fic chứa ngôn ngữ tục tĩu, chửi thề…
tạm ngừng vô thời hạn. ... thái sơn thơm vào má phong hào một cái thật kêu, một cái mang đầy yêu thương và trân trọng chứ không còn tình dục nữa. "ở bên em đi, coi như xin anh." "ừ, cũng được."…
random drabble idk, cũng có thể là vài mẩu chuyện nhỏ trong vũ trụ của mình, hoặc vài plot chỉ là ngẫu hứng sẽ không bao giờ được hoàn thành..ngắn ngủn và cực kì xàm meo.…
cua lại người yêu cũ không phải là ngu mà là cho tình yêu một cơ hội được sáng.tags: texfic, gương vỡ chưa lành, người yêu cũ, niên hạ, lụy x đang cố move on…
YÊU 1 - ĐAU 10Tôi là Trần Phong Hào. Tôi đem lòng yêu một ánh sao.Nguyễn Thái Sơn, cái tên ấy từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí tôi, như một bản nhạc buồn mà tôi không thể nào ngừng nghe. Em là ánh sao mà tôi ngước nhìn suốt những tháng năm tuổi trẻ, một ngọn đèn dẫn lối cho tôi trong những ngày chông chênh nhất. Nhưng trớ trêu thay, dù tôi có vươn tay đến đâu, cũng chẳng thể chạm vào em.Tôi yêu em bằng tất cả những gì mình có. Yêu từ những điều nhỏ bé nhất một nụ cười, một ánh mắt, một câu nói vu vơ của em. Yêu đến mức, chỉ cần em quay đầu nhìn tôi một giây thôi, tôi cũng cảm thấy cả thế giới này trở nên ấm áp. Nhưng tình yêu ấy, dù tôi có cố gắng bao nhiêu, cũng chỉ là một cơn sóng lặng lẽ xô vào bờ, hết lần này đến lần khác, không bao giờ được đáp lại.Ban đầu, tôi nghĩ rằng chỉ cần chờ đợi, chỉ cần luôn ở bên cạnh em, một ngày nào đó, tôi sẽ có được vị trí trong tim em. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi không phải là người em tìm kiếm. Tôi chỉ là một ai đó, một sự tồn tại lặng lẽ bên lề cuộc đời em, một người có cũng được, không có cũng chẳng sao.Tình yêu của tôi cứ thế chồng chất theo thời gian.Tôi yêu em một.Tôi đau mười.Tôi đã thử quên, thử rời đi, nhưng mỗi khi em vô tình lướt qua tôi, mọi thứ lại vỡ òa. Hóa ra, tôi vẫn yêu em, vẫn không thể dứt bỏ. Nhưng có lẽ, một ngày nào đó, khi trái tim này không còn đủ sức để đau thêm nữa, tôi sẽ học cách buông tay.Vì một tình yêu không được đáp lại, dù sâu đậm đến đâu, cũng chỉ là một vết thương chẳng bao giờ liền sẹo.…
Đại Đương Gia Trần Đăng Dương lạnh lùng cao ngạo với cả thế giới và ngoại lệ Nguyễn Thanh Pháp của hắn.Nguyễn Thanh Pháp kiêu kì với người lạ nhưng chỉ là bé mèo đáng yêu trước mặt Trần Đăng Dương.…