khi đó có 1 cô gái tên Hứa Giai Kỳ cô được mệnh danh là cô nàng mạnh mẽ bởi tính tình cô khá giống nam nhân & mạnh mẽ ít ai thấy cô ấy khóc. nhưng k ai biết rằng bên trong của cô ấy rất yếu đuối và cần 1 người che trở . khi cô gặp Trần Hiểu Văn cuộc sống cô ấy đã bị đảo lộn ....…
"Tùng, hôm nay em có lịch gì không? Ý anh là, sau khi tập nhảy xong ấy?""Anh hỏi để làm gì cơ? Tôi...""Nghe nói em vừa kết thúc chuỗi fanmeeting toàn quốc, chắc cũng đang nghỉ xả hơi hả?""Ừ thì tôi đang tạm ngưng nhận show, nhưng mà tôi...""Em có thích biển không? Anh thích lắm mà lâu quá rồi không được đi. Em đi cùng với anh nhé!"…
Nam9 là con lai, mẹ người Việt, bố người Trung. Sinh sống và học tập tại Trung Quốc, con nhà giàu, đẹp trai, boy lạnh lùng, ít nói, giọng trầm ấm. Nu9 là người Việt, nhan sắc không, tiền tài cũng không.…
Tôi viết Nặng hạ và một đêm muộn đầu tháng 5. Khi ấy bên ngoài trời tối đen đến đặc quánh, bởi một cơn mưa. Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao, tôi lại đặt cho shortfic này cái tên "Nắng hạ". Có lẽ, mùa hạ không chỉ đơn thuần có nắng, có mưa. Tôi nhớ một câu nói của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: "Ngày xưa tôi vẫn nghĩ mưa buồn. Bây giờ tôi mới biết, nắng còn buồn hơn mưa."Tôi chỉ muốn viết mấy câu đôi dòng cho tâm trạng đối với Nắng hạ. Đó là đứa con tinh thần trong mắt tôi xinh đẹp lắm, dẫu cho vẫn còn nhiều thiếu xót, dẫu cho vẫn còn nhiều vết thương chi chít ngang dọc. Shortfic: Nắng hạ [GMT]Tác giả: Fragipane (London Kuroshiro)Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên TỉCategory: FanfictionRating: M (đánh giá về độ khốc liệt của nó, không có quan hệ thể xác, thỉnh chú ý trước khi đọc)Tình trạng bản gốc: Hoàn ( toàn văn: 9 chương)Đem truyện đến nơi khác, để xem bạn rốt cuộc tự trọng thế nào đã. Bằng không, có nói thế nào cũg vậy cả mà."Có một số chuyện, không phải nhớ hay không nhớ, chỉ là chưa từng có ai dạy cho ta cách quên thế nào mới thích hợp."…
Buổi tối trời xe xe lạnh tôi vẫn bước trên con đường đi ấy. Bộp một tiếng kêu làm tôi giật mình tôi cúi đầu xin lỗi ngẩng mặt lên tôi nhận ra khuôn mặt qen thuộc:Nam huyền nguyệt Tôi đứng sững ra đấy ngạc nhiên : Hà tiểu linh…