Những câu chuyện rất nhỏ, là những cảm xúc của tôi sau khi đọc xong một quyển sách, xem xong một bộ phim, cũng có khi lại chính là tâm tư của bản thân. Tôi không chuyên văn, chỉ thình thoảng khi có quá nhiều suy nghĩ lưu chuyển trong lòng, lại không cầm lòng được, muốn cầm bút lên mà viết ra.…
"Tớ thích cậu...từ một ánh mắt đầu thu."Có những tình cảm không cần bắt đầu đã là thương, không cần kết thúc cũng đã là vỡ vụn.Từ Thu Lam-cô gái mang theo tâm tư thầm kín dành cho người trong lòng mà mãi mình vẫn không thể chạm tới. Thứ tình cảm thấm đẫm nét u buồn mà lưu luyến.Cậu-Lâm Vũ Trung- sẽ không biết rằng, những năm tháng ấy đã có một người đã lặng lẽ, âm thầm dõi theo cậu ở cuối hành lang, ở sát rìa cửa sổ, và thậm chí ở sau bóng lưng gây thương nhớ ấy.Đây là câu chuyện về một người yêu mà không dám nói, nhớ mà không dám gần.Là mùa thu của một người-lặng lẽ, đơn phương và mãi mãi không được hồi đáp.…
Đây là câu chuyện nhỏ của mình. Câu chuyện giống như nhật ký vậy, mình muốn kể lại những gì đã xảy ra giữa mình với người ấy. Là kết buồn thôi vì tình đơn phương mà. Nhưng mình muốn viết lại quá trình mình thích người ấy như thế nào... Mình không muốn hối tiếc.…
"Hai trái tim từng lỡ nhịp trong thế giới hào nhoáng của showbiz, một người yêu thầm, người kia lặng lẽ rời xa. Khi những ánh đèn sân khấu tắt dần, họ lại tìm thấy nhau giữa những vết thương chưa lành. Liệu tình yêu có đủ mạnh mẽ để giúp họ vượt qua tất cả sự lẩn tránh và tổn thương để quay lại, một lần nữa nắm lấy tay nhau?"…
Đêm đến vạn vật chìm trong bóng tối, dường như mặt trời cũng cần nạp lại năng lượng. Trước khi giấc ngủ kéo đến, một luồng xúc cảm dâng lên thắt chặt lấy trái tim tôi cũng đã lâu rồi như thể dày vò mà cũng an ủi lấy tâm hồn cô gái tuổi 15 trong tôi. Những lời nói muốn nói ra nhưng chỉ dừng lại trong tâm trí chẳng tìm được cho mình một khe hở để thoát ra khỏi cuống họng, muốn viết ra nhưng khi cầm bút lên lại chợt như biến tan hòa vào không khí. Cảm giác bất lực hơn với người khó giãi bày như tôi. Những ngày tháng thanh xuân cấp 3 đó tưởng như nhạt nhòa mà lại tươi đẹp trong sáng man mác theo tôi thành hành trang tiến đến thành phố lớn như bao bạn bè trang lứa. Cứ vậy ngày qua ngày tháng qua tháng năm qua năm chẳng đợi ai cũng chẳng bỏ lại ai 6 năm không ngắn không dài trôi qua kể từ khi chia tay ngôi trường cấp 3 ấy.…
Tên truyện: Xin anh đừng theo đuổi em!Tác giả: Nhất Tiết NgẫuEditor: VzịtĐộ dài: 26 chương chính + 2 chương ngoại truyệnTiến độ bản gốc: Hoàn thànhTiến độ bản edit: Tutu đã, đang chạy đêyyyyyyThể loại: Đam mỹ, HE, 1x1, Vườn trường, Ngọt sủng, Hiện đại, Chủ thụ, Cậy mình đẹp nên hơi kiêu ngạo thụ x phúc hắc thô lỗ chủ tịch hội học sinh côngVai chính: ...┃ Vai phụ:... ┃Vai quần chúng: ...________________________________________________________Là tôi lười biếng đến mức ghép bừa vào để xong một cái ảnh bìa, đề nghị mọi người không học theo tính xấu này T^T…
Ánh Nắng Vàng Xa Lạ"Tôi gọi cậu là ánh nắng... vì cậu đã soi rọi thế giới tàn bạo này giúp tôi."Dựa trên câu chuyện có thật (Lấy cảm hứng từ tác giả).Giữa một cuộc sống đầy rẫy tổn thương, cô đơn và khắc nghiệt, tôi từng nghĩ mình sẽ mãi mắc kẹt trong bóng tối. Cho đến khi vô tình lướt qua một video Minecraft - nơi có tiếng cười trong trẻo, sự tử tế và ánh mắt chan chứa nhiệt huyết từ một người xa lạ.Cậu không biết tôi là ai.Nhưng tôi lại vì cậu mà tồn tại thêm một ngày.Từng chiếc video như liều thuốc chữa lành, từng lần stream như những buổi trò chuyện lặng thầm. Cậu không chỉ là idol, là YouTuber nổi tiếng... Cậu là ánh nắng vàng giữa bầu trời xám xịt của tôi, là người tôi chẳng thể chạm đến, nhưng lại ôm lấy cả thanh xuân tôi.Một câu chuyện nhẹ nhàng, sâu sắc, và đâu đó là nỗi day dứt của một tình cảm chẳng thể gọi tên - vì người thật sự tồn tại, nhưng lại mãi mãi ở phía bên kia màn hình.…
My destiny. My destiny. My destinyChúng ta gặp nhau khi còn là những đứa trẻ ngây ngô, trong sáng và bỏ lỡ nhau để đánh dấu bước đệm trưởng thành.Cậu đến với tôi như tia nắng mùa hạ đầy ấm áp nhưng lại lặng lẽ rời đi như cơn gió mùa đông. Ngày cậu đi, chong chóng không ngừng quay."Hạ Dương, chờ mình nhé?" ×Truyện được lấy chút cảm hứng từ " Mùa hè năm ấy quay trở lại" của fuyu trong quyển "Và nụ cười sẽ hong khô tất cả"…
[ A TIME TO REMEMBER]Câu chuyện về chúng tôi có lẽ cũng như vậy, lúc trẻ chúng tôi là những thằng con trai nghịch ngợm trong bộ đồng phục học sinh ngày nào còn đang bày ra đủ trò giờ đây đã dính chút sương gió của cuộc đời, cuộc sống đã khiến ta trở thành những người mà ngày trẻ ta ghét nhất, thế giới mà ta đang sống là như vậy đấy. Nụ cười trong lớp học những năm tháng ấy có lẽ mãi là nụ cười đẹp nhất, mà mỗi chúng ta chẵng thể nào tìm lại được, lũ con trai cười chẳng ngớt trên sân trường, cậu trai nào đó trao cả trái tim của mình cho một cô gái chỉ vì một nụ cười, cô gái cười mỉm khi trong hộc bàn là món quà được để từ lúc nào chẳng hay, là hình ảnh cô bạn bàn dưới cậu trai bàn trên ngoái đầu xuống nghe cô bạn nói chuyện, những câu chuyện mà giờ cậu chẳng thể nào nhớ rõ nhưng nụ cười ấy thì cậu chẳng bao giờ có thể quên được Cũng là vì khi nghĩ về nó ta thường cười, thường hoài niệm, ta thường tự trách mình ở quá khứ, nhưng lại thường vẫn nở nụ cười khi thấy rằng mình cũng đã có một tuổi trẻ để hoài niệmCô ấy trở thành mảng ký ức đẹp nhất quảng đời tuổi trẻ của mình, vẫn là cô bạn bàn dưới với tóc dài đen nhánh, đôi mắt sáng long lanh cùng tôi chuyện trò ở hành lang năm ấy…
Cô một cô gái thích thầm chàng trai từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng chàng trai lại có người yêu . Bỗng hôm nọ khi hai người đang đi trên đường thì có một chiếc xe lao tới đụng cô rồi chàng trai xô cô gái ra và rồi anh đã ngất đi... Vài ngày sau thì cô biết được người đứng sau vụ đó chính là cô bạn gái quỷ quái của anh. Anh tỉnh dậy vào buổi sáng đúng cái ngày mà cô biết được chuyện này khi nghe tin anh đã thức thì cô rất vui nhưng cũng biết được anh đã mất trí nhớ và cũng buồn vì anh đã yêu một người rất độc ác . Từ cái ngày hôm đó cho tới ngày cô ra đi thì cả hai không gặp nhau vì cô gái kia sai người tới hù dọa cô . Cô đi với hai dòng nước mắt cùng với trái tim đầy tan vỡ. Ngày cô đi là lúc cô bạn gái kia lộ rõ bộ mặt ác độc đó của mình. Anh rất buồn vì đã không thể níu kéo cô cùng vì anh đã làm tim cô tan vỡ…
Hoàng Thanh Trương là một chàng trai lạnh lùng, trầm mặc, sở hữu vẻ ngoài hoàn mỹ được ví như "Nam vương". Với chiều cao nổi bật, đôi mắt sâu thẳm và khuôn mặt góc cạnh, Trương luôn là tâm điểm chú ý. Nhưng ẩn sau vẻ đẹp ấy là một trái tim cô độc và tổn thương. Anh lớn lên trong sự ghẻ lạnh của mẹ, sự cô lập từ bạn bè và nỗi đau mất cha, khiến anh mang ác cảm sâu sắc với con gái.Dù khép kín và luôn giữ khoảng cách với mọi người, Trương lại không thể kìm nén tình cảm đặc biệt dành cho Dương Tự Khánh - người bạn thân từ thuở nhỏ. Tình cảm ấy lớn dần theo năm tháng, nhưng Trương luôn giấu kín, sợ rằng Khánh sẽ không thể đáp lại hoặc thậm chí xa lánh mình nếu biết sự thật. "Nếu cậu ấy biết tôi thích cậu ấy... liệu Khánh sẽ còn coi tôi là bạn thân không?" - Trương tự hỏi, nỗi lo lắng luôn bủa vây tâm trí.Mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào một buổi sáng mùa hè, khi Khánh vội vã đạp xe đến trường và té ngã trước mặt Trương. Cảnh tượng Khánh lúng túng, đau chân, và Trương cõng cậu đến phòng y tế không chỉ là một khoảnh khắc gần gũi mà còn khơi gợi những cảm xúc sâu kín trong lòng Trương. Dù cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt lo lắng và bàn tay dịu dàng của Trương lại nói lên tất cả.Khánh vẫn luôn giữ được sự vô tư trong mọi tình huống, đôi khi còn đùa cợt mà không hề hay biết: "Cậu là bạn thân của tớ, Trương! Dĩ nhiên tớ tin cậu hơn bất kỳ ai khác." Nhưng liệu sự vô tư ấy có khiến Trương mãi mãi không dám thổ lộ?…
Đã có lúc em nhớ lắm, nhưng vẫn giả vờ không có gì, muốn gặp lắm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Em thích lắm nhưng vẫn nói là bạn bè thôi. Muốn bày tỏ lắm nhưng sợ không được đáp trả. Yêu đơn phương rất đau, vui khi thấy người mình yêu vui, buồn khi thấy cậu ấy buồn, và đau khi thấy cậu ấy tay trong tay với người khác.…
Tôi hỏi chú sâu xanhLá có gì để thích...?Chú sâu cười khúc khíchThích đâu cần lý do...?______________________Thích cậu ấy rất nhiềuĐợi cậu ấy rất lâuRồi nghe nói một câuThôi đừng thích tôi nữa..._______________________Yêu em như hoa yêu ánh mặt trời, như gió yêu mây_______________________Credit by @sunn1204love94…
Lời bộc bạch tâm sự của một người nhớ đến một người mà không thể kể cho ai. Nếu cậu cũng nhớ một ai đấy hay đang đơn phương thì hãy ghé vào đây nhé vì có một người như mình cũng giống cậu. Tớ ở đây cùng các cậu nhớ về người ấy trong tim chúng ta.…
Câu chuyện kể về chuyện tình đơn phương của một cô gái và hai chàng trai. Một chàng trai cô thầm thích ở cấp hai và chàng trai còn lại là ở Đại Học. Cô chọn không thổ lộ tình cảm với cả hai chàng trai, cô đứng nhìn họ bên người con gái mà họ yêu mặc dù họ đã làm tổn thương cô gái. Và rồi cô quyết định buông tay, chôn vùi đoạn tình cảm đó ở quá khứ. Nhân vật: Phương Lam - Cô gái T - Chàng trai Lam thích ở cấp hai N - Chàng trai Lam thích ở Đại Học Thương - Bạn thuở nhỏ của LamTrân - Bạn thuở nhỏ của LamChi - Bạn ở Đại Học của LamHoàn - Bạn ở Đại Học của Lam Ánh - Bạn ở Đại Học của Lam Trang - Bạn ở Đại Học của LamNga - Bạn của TQuân - Bạn của T Tuấn - Bạn của T Nhất - Bạn của T Thành - Bạn của N Thái - Bạn của N Kim - Bạn của N Thu - Bạn của N Quy - Bạn ở Đại Học của Lam Duy - Bạn ở Đại Học của Lam…
Chín Năm Đủ Chưa? Là câu chuyện dài được tớ đúc kết từ chuyện tình dang dở không được đáp lại, còn tớ thì muốn viết kết cho nó☺️✋------------------------------------Năm mười tuổi, tớ gặp cậu lần đầu trong lớp học hè. Cậu ngồi ở bàn cuối, tóc rối, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, như thể ngoài kia có thứ thú vị hơn cả bài giảng của cô giáo. Tớ không biết từ khi nào, mọi ánh mắt của mình đều lén tìm đến bóng lưng ấy.Năm mười bốn tuổi, cậu cho tớ mượn cây bút bi. Cái bút chẳng có gì đặc biệt, nhưng tớ giữ nó trong hộp bút suốt 3 năm trời, như một báu vật.Năm mười bảy tuổi, tớ đứng giữa sân trường, nhìn cậu cười với một cô gái khác. Cậu không thấy, nhưng tớ đã xoay lưng bỏ đi, cố nuốt nghẹn vào trong.Năm mười chín tuổi, tớ cầm điện thoại, gõ rồi xóa hàng trăm lần tin nhắn "Tớ thích cậu". Cuối cùng, vẫn là không gửi.Và hôm nay... là năm thứ chín tớ thích cậu. Tớ không còn là con bé nhút nhát ngày nào. Tớ hít sâu, bước đến trước mặt cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt quen thuộc ấy, và nói rõ từng chữ:- Tớ thích cậu.Cậu im lặng vài giây, rồi mỉm cười.Một nụ cười dịu dàng, nhưng... tàn nhẫn.- Xin lỗi.Tớ đứng đó, nghe tiếng trái tim mình rơi xuống. Chín năm qua, hóa ra... đủ để tớ yêu, nhưng không đủ để cậu đáp lại.---…
Có một con cua "cute" thích một bạn Song tửBạn Song tử là nữ ....... và cua "cute" cũng vậy..... nhưng chạ sao cua vẫn thích*Hahahaha*Lưu ý:-Đây là nơi cua giải toả tâm trạng về tình cảm của mình nên nghiêm cấm những hành vi không có văn hoá(chửi, ném gạch, ném đá * không có nhu cầu xây nhà mới* v.v.....)-Con cua này mới học lớp 8 thôi nên mọi người cứ xưng hô theo tuổi là được ạCảm ơn đã đọc ạ (*^ω^*)…