Một đời an yên
Cầu cho mùa thu sẽ luôn dịu dàng với người. Yeonjun yêu dấu, một đời an yên nhé.…
Cầu cho mùa thu sẽ luôn dịu dàng với người. Yeonjun yêu dấu, một đời an yên nhé.…
Đã lâu rồi tôi không còn thấy anh xuất hiện, không phải chứ nhỉ... Chúng tôi lạc nhau năm tôi mười tám tuổi và từ khi anh lên đại học chúng tôi không còn giữ liên lạc với nhau nữa.Đã từng thế nào? Rất thân! Đứng trước mặt anh hiện tại, con tim tôi như thắt nghẹn và dường như nó sắp không thể thở nổi nữa. Ngột thở đến uất nghẹn, tôi tự cảm thấy sống mũi mình cay cay... Chắc hẳn bây giờ trông tôi khó coi lắm, hai hốc mắt chưa gì đã đỏ lên, ánh nhìn bị che phủ bởi một lớp nước lớn. Cảm giác, tôi chỉ cần chớp mắt một cái là ngay lập tức nước mắt chảy ra thành dòng.Cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong, thật sự đấy, tôi không muốn anh thấy tôi lại là một con bé yêu đuối và chỉ biết núp sau lưng anh như thời còn chung trường cấp ba.Tôi đã trưởng thành và lớn rồi."Em là thành viên mới của câu lạc bộ truyền thông à?" Anh mỉm cười, cái nụ cười mà từ rất lâu rồi tôi không còn nhìn ngắm."Vâng." Tôi quay mặt đi hướng khác, và lén lút như một tên trộm lau đi nước mắt."Lại trẻ con, lại khóc rồi à?" Anh nhìn chăm chăm vào tôi, và anh đang dần tiến đến gần. Tôi trở nên căng thẳng, không biết vì gì? Vì bị anh nắm thóp hay vì khoảng cách giữa tôi và anh đang dần được kéo gần lại."Có bất ngờ không? Lại gặp anh ở đây rồi." Anh tiếp tục ngân lên cái âm thanh từ lâu tôi vẫn khao khát muốn lắng nghe. Không biết nên giải thích thế nào nhưng giọng nói của anh ấm áp và nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm.Tôi cố né tránh ánh nhìn của anh, không thành... Anh ôm lấy khuôn mặt tôi, và tôi cảm nh…
Tuổi16 (chap 1) Tôi tên L, là một cô gái có ngoại hình bình thường. Gia cảnh nhà tôi cũng như bao học sinh khác , không giàu cũng không nghèo. Nhưng khác một số bạn thì tôi khá là may mắn có một tình yêu cấp 3 đầy kỉ niệm. Hôm ấy, một ngày bình thường như bao ngày khác tôi xách cặp đi học. Leo lên chiếc xe điện bố tôi mua, tôi phóng nhanh đến trường vừa đi tôi vừa nghĩ linh tinh. Bỗng " rầmm" tôi phi vào một chiếc ô tô. Tôi lăn ra mặt đường đầu choáng váng, mọi người xung quanh chạy đến đỡ tôi dậy. Lúc đó chân tôi bị mảnh vỡ của xe đâm vào chảy máu ko ngừng . Mọi người xung quanh luống cuống thì có một anh đi ôtô qua đỗ lại a phi từ trên xe xuống, cầm chiếc áo từ trong túi anh ra buộc vào chân tôi. Sau đó anh bế tôi lên xe trở đi bệnh viện, lúc đó áp vào người a tôi có cảm giác ấm áp đến kì lạ. Tôi ngất trên đường đi cấp cứu.Khi tôi tỉnh lại,tôi ngước nhìn xung quanh bố mẹ điều đặc biệt a ấy đứng bên cạnh nhưng khác lạ a ấy khoác thêm chiếc áo blouse. Tôi giật mình định bật dậy nhưng chân tôi bị bó lại ko cử động được. Hôm ấy thật đen đủi,tôi nhập viện thì bệnh viện mất điện. Phải chờ một lúc lâu tôi mới đi chụp được xq,khi nhận dc kq chân tôi bị vỡ bánh chè phải cần phẫu thuật ngay lập tức.Lúc đó tôi rất sợ, khóc nức nở , tự trách bản thân sao thật ẩu. Lúc đó a ấy tiến lại gần tôi vuốt hai bên tóc dính vào mặt , anh nói : "không sao đâu, a sẽ phẫu thuật cho e, không đau đâu anh hứa ".Chẳng hiểu sao khi ấy một người lạ lẫm ko quen biết tôi lại cảm thấy tin tưởng đến bất ngờ. Tôi nín dần ,…