Chúng ta đều là người, đã là người thì luôn có tiếc nuối, có tiếc nuối mới có thể khiến cuộc đời hoàn chỉnh. Tình bạn năm ấy rất đẹp, nhưng trong hai bạn sẽ chẳng có ai cúi đầu nhận sai, cũng chẳng ai muốn quay lại, hai bạn quá giống nhau, cũng quá kiêu ngạo.Niệm là hoài niệm, là nhớ mong, là suy nghĩ, phá là phá vỡ, là kết thúc. Niệm Phá là kết thúc nhớ mong.…
bé sungchan và bé shotaro là hàng xóm từ khi còn nhỏ xíu. gia đình hai đứa luôn đùa rằng, khi chúng nó lớn lên sẽ nhận nhau làm thông gia. họ không hề nghĩ điều đó sẽ trở thành sự thật.…
Cách yêu của Vương Sở Khâm thật ra rất khác với cách yêu của Tôn Dĩnh Sa. Sở Khâm ấy mà, khi hắn muốn được ăn cùng Dĩnh Sa, hắn sẽ nấu thật nhiều thật nhiều vô, sau đó liền cứng họng mà nói "Hôm nay anh nấu bị nhiều quá, em phải ăn giúp anh thì khi xuống địa ngục mới không bị phạt" Trái lại, Tôn Dĩnh Sa thì khác. Cô biết mình đáng yêu, lại càng rõ hơn việc đối phương luôn chiều chuộng cô vô điều kiện, cũng vì thế cho nên mỗi lần muốn cùng anh ăn, cô sẽ làm nũng mà đòi anh mua đồ ăn cho. Tất nhiên, dù không ai nói, nhưng toàn bộ đồ ăn được đặt về đều không có hải sản "Anh ơi, chúng mình ăn cùng nhau nhé? Em muốn được ăn cùng anh" Vương Sở Khâm có chết cũng chẳng chịu nói ra cảm xúc thật của mình, mà Tôn Dĩnh Sa thì lại là kiểu người có gì nói đó. Vậy câu nói "Anh thích em", liệu hắn có đủ dũng cảm để nói, hay lại một lần nữa giấu nhẹm đi những cảm xúc rung động đầy mãnh liệt của một người con trai?*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
Mũ Phân loại đã rất phân vân khi lựa chọn nhà phù hợp nhất với Sungchan, tuy nhiên nếu phải thú thật thì cậu chẳng thích nhà Gryffindor lắm đâu.Hogwarts!AU, một món quà Giáng sinh nhỏ từ @bettertimewontcome.ảnh: mu_gung.…
Đây là câu chuyện hoàn toàn dựa vào sự tưởng tượng của mình. Đặc biệt hơn, câu chuyện mình viết chỉ đang mượn tên nhân vật. Cốt truyện và mạch câu truyện sẽ hoàn toàn khác với phim. Sẽ có những khúc hơi thiên về hướng 18+ xíu nên mong mọi người hãy hoan hỉ mà đọc fic của mình một cách vui vẻ và đầy trọn vẹn nhá.Nếu trong suốt quá trình đọc, có chỗ nào sai xót mong mọi người cùng đóng góp và ủng hộ mình nhá…
Văn ánNăm học mới bắt đầu tại một trường trung học ở Bangkok. Nut, học sinh "đầu gấu" nổi danh toàn khối. Dù vậy bảng điểm của cậu luôn ở top đầu, làm giáo viên vừa đau đầu vừa nể phục. Nut sống một mình, ít bạn bè, chỉ có những trận đánh nhau.Hong thì khác, không phải kiểu "mọi người tránh xa" mà là "không ai để ý". Cậu lặng lẽ sống trong thế giới của riêng mình - một góc sân trường vắng, chiếc tai nghe nhét tai, và cuốn sổ tay dày đặc lời nhạc viết tay. Cậu sống như thể muốn tan biến khỏi ánh nhìn của cả thế giới.Thế nhưng, một lần thay đổi chỗ ngồi đã khiến hai thế giới trái ngược ấy va chạm.…
Author: là mình Disclaimer: nhân vật không phải của mình nhưng trong fic thì thuộc về mình. fic này được viết với mục đích phi lợi nhuận Category: general Note: fic này không dành cho shipper chunjiyeon ( chunji ji yeon) , hoặc những thành phần anti teentop, anti joeji. đề nghị các thành phần trên click back. Fic đầu tay có gì ném đá nhẹ tay. chia sẻ ý kiến để có động lực viết tiếp…
nam chính là nhất kiến chung tình với nữ chính, từ khi chị mới 6 tháng tuổi. Tính anh bá đạo nên ngày từ đầu đã kiên quyết sống cùng chị, có thể xem như kim ốc tàng kiều.Trong quá trình đó, những người mà chị có cảm tình, anh đều ghét. Có lần anh còn bẻ luôn chân chị vì mình dám chạy trốn. *** Lãnh Hổ bên cạnh thấy nhưng không thể trách. Đi theo thiếu chủ đã mươi mấy năm, thiếu chủ cũng không để ai vào lòng, chỉ có bé gái như búp bê kia mà thôi.À không.Thiếu niên cuối cùng cũng duỗi chân, rời khỏi boong tàu, vừa đi vừa hỏi: “Hai ngày tôi không ở đây, cô ấy đã làm gì?”Lãnh Hổ đi theo phía sau, đương nhiên biết rõ người thiếu chủ đang nói là ai.“Tiểu thư cô ấy...” Anh muốn nói lại thôi, nhưng sau đó lại nhanh chóng tiếp tục: “Cô ấy nói muốn được đi học như những đứa trẻ bình thường khác.”“Quả nhiên đã trưởng thành rồi.” Thiếu niên bỏ lại một câu như vậy, đi vào khoang thuyền.*** Một tình yêu chân thành được thử thách bởi những miệng đời cay độc của người đời, hành động mưu mô của những kẻ quen mặt, hứa hẹn sẽ khiến nhiều bạn đọc cảm thây thú vị và hào hứng…
Sau 10 năm biến mất thì NBS đã trở lại....NBS bắt 9,5 về và thao túng bé nó, nói rằng NBS làm tất cả vì yêu nhưng rõ ràng chỉ thấy sự giam giữ. H+ hơi nhiều kể từ chap 3 nha...…
Bà Tôn nhìn cô thật lâu, như thể muốn đọc thấu từng góc khuất trong tâm hồn con gái mình. Ánh mắt bà dao động, giữa đau đớn và một tia hy vọng mong manh. Ngón tay bà siết chặt lấy mép khăn, như thể chỉ cần con gái gật đầu, bà sẽ ngay lập tức nắm lấy sợi dây cứu rỗi ấy."Nếu... nếu thằng bé cũng yêu con thì sao?" Giọng bà run rẩy, gần như cầu xin.Lần này, Tôn Dĩnh Sa không thể kiềm chế nữa.Cô bật cười.Một tràng cười bật ra khỏi cổ họng khô khốc, vỡ vụn như thủy tinh nát dưới chân. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nó biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô đưa tay lên che mắt, nhưng chẳng thể ngăn được dòng nước mắt trào ra, nóng hổi, đau đến tận tâm can."Nếu anh ấy yêu con..."Giọng cô nhẹ bẫng, mong manh như sương khói.Tôn Dĩnh Sa thả tay xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Lồng ngực cô phập phồng, hơi thở gấp gáp như một con chim nhỏ bị mắc kẹt, vùng vẫy giữa lưỡi dao sắc bén của thực tại."Con đã không bệnh nặng đến thế này."*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…