Hyunjin nghĩ mình đã lừa được một con cừu. Nhưng có trời mới biết ai là cừu._____________________ Nếu con fic này xàm xí quá thì hãy tha thứ cho tui, vã otp quá mà hong có cái truyện nào nên tự viết để an ủi bản thân:')))) Warning: tất cả mọi chuyện đều là sự thật do chính tui tự tưởng tượng ra, sẽ có một số từ ngữ hơi tục, cân nhắc trước khi đọc, hoan nghênh mọi người góp ý, đừng góp gạch là được.…
"Kang Taehyun khiến Choi Beomgyu liên tưởng đến người yêu cũ của mình, một người anh đem hết lòng hết dạ ra để yêu. Anh thương cậu ấy nhiều đến nỗi, luôn mang trong tâm cơn ám ảnh rằng mai sau người đi rồi bản thân sẽ thành ra thứ thảm hại gì.Choi Beomgyu trao hết con tim cho cậu, sau cuối cậu lại quên mất sự tồn tại của anh trên thế giới này. Để rồi một ngày mưa rơi tầm tã, anh lại được gặp Kang Taehyun - kẻ mang bóng hình người anh thương nhớ."By: 10m_yugii.…
| đây là fic chuyển ver |Tác giả: @downpour0721Tôi vẫn thường cho rằng, Lee Minhyung là một người hoàn hảo. Là bác sĩ trẻ có tiếng, đẹp trai, nhà giàu, đứng trước bệnh nhân là thiên thần, đứng trước y tá là hoàng tử. Tôi vẫn thường cho rằng tôi là một người thất bại. Là kiến trúc sư trẻ không có tiếng, nhan sắc bình thường, tiền tích cóp vài năm vừa đủ xây một căn nhà trống hoác, đứng trước đồng nghiệp là Lee Donghyuck, đứng trước người thân là một con lười èo uột. Nhưng tôi vẫn thường khẳng định rằng, người thất bại như tôi sẽ có ít nhất một lần trong đời, mơ về người hoàn hảo như Lee Minhyung.…
"em ơi năm thuở mười thì,yêu mà đứt ruột yêu gì hỡi em?""nói với tớ rằng cậu yêu tớ đi lee minhyung, cho dù có là lời giả dối.""tớ phải nói bao nhiêu lần nữa rằng tớ không thể làm được hả ryu minseok?"…
Theo bạn, người ta có thể yêu bao nhiêu lần trong cuộc đời mình?Với Lee Minhyeong, tình yêu đó chỉ có một, là dành cho Bạch Nguyệt Quang của hắn ta. Còn Ryu Minseok chỉ là rebound, thế thân ngây thơ không biết mình bị dùng làm thuốc giảm đau cho Lee Minhyeong suốt mấy năm chung sống.-GURIABad Romance/Marriage/Gương vỡ tầy quầy chưa biết có muốn lành không-OOCHư cấu từ A đến Z.…
"Xin mày cho tao 1 đời để bù đắp lỗi lầm và chăm sóc mày được không?"cp: lee minhyung x moon hyeonjoon gumayusi x oner❌Lưu ý: những yếu tố, hành động, tình huống và hình ảnh nhân vật đều được xây dựng trên trí tưởng tượng và hoàn toàn không có thật. Vui lòng cân nhắc khi đọcXin cảm ơn mọi người…
Khi màn đêm buông xuống, Minseok lén lút tìm đến ký túc xá nhà Slytherin. Một lát sau, lại có bóng dáng lò dò trông giống như Minhyung cũng lặng lẽ hướng về phía ký túc xá nhà Gryffindor. Không biết hai người đó đang tìm kiếm điều gì ở kí túc xá nhà đối diện?ᝰ.🖋 Tác phẩm đầu tiên, thuộc về Phase 1: Echoes của event "Renaissance" dành cho Guria.…
Lee "Gumayusi" Minhyeong và Ryu "Keria" Minseok.Tên: Bé con của tôiTác giả: GuriaNội dung: Lee Minhyeong là cháu trai và là người được mệnh danh là thái tử của tập đoàn Faker City. Đẹp trai, tài giỏi là điều mà Lee Minhyeong đều có mà đặc biệt dung túng cho Ruy Minseok là điều mà cậu ta chắc chắn có.Ryu Minseok là đứa trẻ hiểu chuyện, cậu không quyền không thế. Một cậu bé có cuộc sống không thể bình thường hơn. Gia đình cậu chuyển từ Busan đến Seoul để cho cậu có một cuộc sống tốt hơn. Như một định mệnh sắp đặt hai con người đến với nhau.Lưu ý: Hoàn thì chưa chắc, nhiêu chương thì cũng chưa, kết như nào vẫn chưa nghĩ ra. Mọi thứ đều là chém gió. Thật ra, tôi viết fic này vì hứng thú nhất thời khi đọc bộ truyện Hoa Giấy. Nên ảo tưởng dữ lắm. Cân nhắc, cân nhắc.…
Minhyung nói với tôi:"Yêu một cái đầu lạnh và một trái tim cứng rắn làm anh đau."Tôi động mắt, mí mắt nhắm lại rồi mở ra như khoảnh khắc trái tim vỡ vụn trong thoáng chốc. Anh bảo trái tim tôi cứng rắn, có lẽ đó là lý do nó lành lại ngay sau khi nó vỡ tan. Tôi tì trán mình vào trán anh, đôi mắt Minhyung hoàn toàn tĩnh tại, không gợn sóng, không đau thương, yên bình như mặt biển về khuya mặc cho lời anh nói như dòng thủy triều sấn qua bờ biển. Tôi đã nghĩ rằng đôi mắt anh sẽ u sầu lắm, hoặc chí ít là quầng thâm mắt đậm hơn vài hôm trước - vào mấy hôm mà anh phải trắng đêm cho công việc. Nhưng đôi mắt ấy vẫn minh mẫn, tinh anh và điềm tĩnh nhìn vào tôi. Tôi thấy mình mà như lại chẳng thấy gì trong đôi mắt ấy.Tôi cười."Nên đừng yêu em nữa." Giọng tôi nhỏ, như chú đom đóm đang cố chứng tỏ thứ ánh sáng "vĩ đại" của mình với bầu trời về đêm, song thực chất thì nó chỉ như hạt cát cỏn con chẳng có lấy một cơ hội để tỏ mình. Tôi cứ tưởng như sự vỡ vụn tràn ra ngoài, ảm đạm nhuộm lên ba chữ tiếp theo sắp trượt khỏi môi. Cứ như tôi thều thào để tưởng niệm cho thứ gì đó sắp chết trong mình, trong khối óc, trong lồng ngực, trong hơi thở, trong đời."Đừng yêu em."Tôi thậm chí còn chẳng biết mình đang khẩn nài hay cố gắng để thuyết phục anh. Tôi nghĩ mình đang rơi, và rồi tôi thể hiện điều đó bằng cách buông lơi.Buông lơi anh, bỏ mặc mình.…