Chào Mừng Đến Cõi Hư Vô
Có tiếng thở. Gấp gáp. Ngắt quãng. Hòa lẫn trong khoảng không vô tận, tiếng tim đập dồn dập như một bản nhạc méo mó.Không gian đặc quánh bóng tối, câm lặng đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng trở nên méo mó, vặn vẹo. Hơi lạnh trườn lên da thịt, len lỏi vào từng kẽ hở, rỉ rả như một lời thì thầm không rõ nguồn gốc.Không có ánh sáng. Không có phương hướng. Chỉ có một giọng nói xa vời, chồng chéo lên nhau, tiếng âm thanh máy móc lạnh lẽo..."Chào mừng."RẦM!Cánh cổng trước mặt bật mở. Phía bên kia... là vực thẳm.Không ai biết họ đến từ đâu. Không ai nhớ khoảnh khắc mình bị kéo vào đây. Ký ức mờ nhòe như một bộ phim nhiễu sóng. Khi mở mắt ra, thế giới cũ đã không còn.Chỉ còn lại trò chơi.100 tầng.Mỗi tầng là một thế giới. Một cơn ác mộng đan xen thực tại. Một thực thể sống hít thở trong từng ngóc ngách. Luật lệ không tồn tại hoặc đã bị bóp méo đến mức méo mó, biến dạng.Những bóng người trôi dạt trong mê cung bất tận. Kẻ bò lết, kẻ la hét, kẻ đã mất đi ý thức về bản thân. Chết đi rồi sống lại, kéo lê thân xác qua từng tầng.Có những tầng, nơi người chơi bị giày vò trong vòng lặp bất tận, mắc kẹt như những con rối bị giật dây. Nhưng cũng có những tầng... không có lần thứ hai.Bước sai một nhịp. Cái chết đến ngay lập tức.[...]…