Sống không dũng cảm uổng phí thanh xuân fanfic
Buồn kết quá nên viếtRất ngắn thôi vì mình chỉ muốn hai người không nợ nhau lời "tớ thích cậu" nữa…
Buồn kết quá nên viếtRất ngắn thôi vì mình chỉ muốn hai người không nợ nhau lời "tớ thích cậu" nữa…
Tuổi 17, ai cũng có những cơn mưa bất chợt trong lòng-có người né tránh, có người lại chọn bước qua để tìm thấy ánh nắng sau đó.Quỳnh Anh, một chàng trai trầm lặng, lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách với mọi thứ xung quanh. Ngược lại, Khải Sơn là một cậu trai hoạt bát, ấm áp, luôn mang trong mình sự lạc quan. Ngày đầu nhập học năm cấp 3, họ vô tình bước vào cuộc đời nhau, như hai mảnh ghép đối lập nhưng lại dần bị cuốn vào nhau theo cách không ngờ tới.Liệu mưa sẽ mãi là nỗi buồn, hay chỉ là bước đệm để ánh nắng rực rỡ hơn? "Nắng Sau Cơn Mưa" không chỉ là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò mà còn là hành trình trưởng thành, nơi mỗi người tự tìm kiếm ánh sáng của riêng mình.#NắngSauCơnMưa #Boyslove #TìnhYêuHọcTrò #thanhxuan…
Tác giả: Shia - Shein
Mùa thu đáng nhớ nhất trong miền kí ức mỗi người là gì? Với tôi, là thu ngây ngô của cái tuổi "mười mấy". Đời người có mấy lần "mười mấy"? Mỗi người sẽ đưa ra một câu trả lời khác nhau. Có thể là 1 lần, 2 lần, 3 lần và nhiều lần nữa. Nhưng nếu được hỏi "Muốn quay về độ tuổi nào nhất?". Thì tôi cá rằng nhiều người sẽ muốn về lại tuổi "mười mấy". Dù nó ngây ngốc, dở dở ương ương, dù nó chẳng hoàn mĩ như cái cách các nhà văn nhà thơ đưa vào trang giấy. Nó vẫn là thứ mà người ta mãi hướng về.…
Năm ấy mọi người bảo rằng Lãnh Dương thích Hạ An. Năm ấy mọi người bảo Hạ An là kẻ độc ác. Năm ấy hai người họ đã từng là bạn bè thân thiết. Cả hai đã từng nói với nhau rất nhiều rồi bỗng nhưng mỗi ngày càng thưa dần và dừng hẳn. Nhưng tất cả đều là năm ấy. Lãnh Dương chưa một lần tỏ tình, chưa một lần nào nói rằng thích Hạ An..Người đã từng làm rất nhiều việc vì Hạ An, sẵn sàng đạp xe mấy cây số chỉ vì muốn mua loại bánh ngọt mà Hạ An thích. Đã từng cùng trốn học vì hôm ấy Hạ An bị mẹ mắng vì làm bài kiểm tra không tốt. Người sẵn sàng chịu thiệt, luôn quan tâm chăm sóc cho cô bạn cùng bàn của mình. Suýt chút nữa, cả hai đã có một kết thúc đẹp. Ấy vậy mà biến cố năm lớp 12 đã chia lìa tất cả. Không biết Lãnh Dương có còn nhớ lời hứa dưới gốc hoa đào vào một buổi mùa đông năm ấy hay không? Không biết Hạ An còn nhớ chàng trai đã liều mạng cứu mình để rồi bị chấn thương ở cổ tay suýt chút nữa không thể thi đấu bóng rổ cho thành phố nữa hay không?Và liệu cả hai có còn nhớ bầu trời mùa hạ, nơi lưu giữ tất cả kĩ niệm đẹp của họ không?…
Thanh xuân như một cơn mưa rào đầu hạ, Mang phép lạ tưới mát tâm hồn taDù biết nó chỉ là thoáng qua,Nhưng lại có dư vị nhớ mãi.Dẫu cho cơ thể có lạnh giá,Nhưng vẫn tự nguyện đắm chìm.Thanh xuân như là một món quà mà tạo hóa đã mang tặng chúng ta. Nó quý giá và là thứ duy nhất trên cuộc đời này mà chúng ta luôn muốn níu giữ. Cuối cùng món quà nào qua thời gian đều cũng phải cũ đi và trở thành một điều kỉ niệm ghi nhớ mãi trong tim. Nhưng khi nhớ lại bạn sẽ có cảm giác gì ?Hạnh phúc, nhớ nhung hay nuối tiếcNếu như có thể quay về thời gian ấy tôi sẽ học tập chỉ để có thể vào trường đại học tốt.Nếu như có thể tôi muốn chụp nhiều bức ảnh với bạn bè.Nếu như có thể tôi muốn nói với cậu ấy rằng "tớ thích cậu".......................Bạn có nhiều cái 'nếu như' không? Phải chăng chúng ta đã nợ thanh xuân lời xin lỗi?Nếu lúc đó ta đủ trưởng thành thì lúc này chúng ta có còn nuối tiếc?…
Chân Vũ Hành là nam thần của trường cấp 3 Nhật Hướng nổi tiếng đẹp trai học hành tốt con nhà giàu tính cách lại hòa đồng nên các bạn nữ trong trường ai cũng thích.Yến Trì Chu là một cậu mọt sách hướng nội ngại giao tiếp nhưng mang trong mình một ít chỉ muốn kết bạn mãnh liệt,hơn nữa tính cách thật của cậu trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài ngại ngùng đó.Trong bữa tiệc của trường cậu đã bị đám lưu ban trong trường đánh và được Chân Vũ Hành cứu,cậu đã thầm thích người con trai này cho đến khi chính tai nghe mọi người bàn tán về mình. Cậu đã quyết tâm thay đổi và không yêu Chân Vũ Hành nữa…
***Phía trước là khung cảnh tàn khốc , mùi tanh của máu sộc lên khiến cậu có chút ghê tởm . Trước mắt Gia Bảo , khung cảnh dần mờ nhưng cậu vẫn gắng gượng . Hình ảnh ngày hôm nay mãi mãi sẽ khắc ghi trong đầu Bảo Người con gái cậu yêu đang chĩa súng vào thái dương người sinh ra cậu .Tiếng súng vang lên khiến Bảo choáng váng, kết thúc một cuộc tình không có lỗi .Làm sao để cậu có thể quên được em ấy ?***Nó tỉnh dậy sau cơn mê man , tác dụng của thuốc tê vẫn còn , đầu óc choáng váng . Ánh sáng đèn được bật lên làm chói mắt Nhật Ánh . Đôi mày lá liễu khẽ nhíu , định lấy tay che đi ánh sáng thì mới nhận ra mình đã bị trói . Hai tay bên dưới bị còng chặt. Đôi tay trắng nõn lại đỏ hỏn . Bên dưới chân cũng không khá là bao , nó dãy dụa nhưng càng để thanh sắt cứa thêm vào da . Cánh cửa căn phòng mở ra , có vẻ là người này là một người phụ nữ , tóc màu vàng nâu đeo khẩu trang y tế . Tay cô gái động vào một chiếc kim tiêm trong đó có thứ chất lỏng màu đỏ . Cô gái có ánh mắt xanh đi đến dao hy , cắm phập chiếc kim tiêm lên tĩnh mạch ở cổ . Nó trợn mắt , chất lỏng kia vừa vào khiến cả cơ thể Nhật Ánh nóng ran , thứ nước đỏ đi đến đâu cả cơ thể đều đau nhức như muốn nổ tung . Cô gái kia bơm sạch chất lỏng vào cơ thể rồi rút ra . Ánh mắt có chút cười .Đầu nó đau như búa bổ , não như tê dại rồi thiếp đi .Ước gì có hắn ở đây .****Dự kiến nhiều ngược =))))))…
Câu chuyện tình "đầy" muối giữa hai bạn trẻ thế kỉ 21, cô gái luôn tự ngăn cách mình với mọi người, Trịnh Ly và mối tình đầu của cô, Thuần Phong.…
Idea này đều đến từ cuộc sống của tác giả: Một con người có cái nết rất khác người thường, được nhận xét là ĐA NHÂN CÁCH (cre: Nhận xét của em trai tui bé hơn tui 4 tuổi).Câu chuyện về quãng thời gian học và ôn thi lên cấp 3, cùng với sự trở lại của người bạn cũ. "Anh ấy chẳng phải là người quan trọng nhất, nhưng anh ấy là người tôi không thể thiếu được""Tôi yêu cậu ấy là sự thật, các cậu tin hay không thì tôi thích vẫn chỉ có cậu ấy"…
Như cơn mưa rào, thanh xuân ghé qua mang vết son cuộc đời, rồi thanh xuân lại mãi ra đi, chỉ để cho ta nuối tiếc...Thanh xuân không chờ đợi ai, và trong trái tim mỗi người thanh xuân giống một cuốn phim ngắn đầy khung bậc cảm xúc.…
Đây là những câu chuyện thường ngày trong cuộc sống nên ngôn từ khá cục súc. Người nghiêm túc nên cân nhắc kĩ trước khi đọc "Aaaaaa mày ơi, Khải đẹp quá. Hự tao chết mất" "Khải nhìn tao kìa m ơi, trời đuj tao nuwngs quá" "Lúc nãy đi quá nó ý, tao vô cùng tinh tế và nhẹ nhàng chạm khẽ vào ngón tay của nó rồi hihi. Khải thơm vcl m ơi tao muốn ôm nó quá" "Aaaaa con đí kia ai sao nó thân với Khải thế cđcm tao phải ra xiên chết mẹ nó"…
Tắt đi em những bản nhạc radio u buồn, em cứ rực rỡ với váy áo đi nào. Bước ra đường với cái ô màu trong suốt, em có thấy ngày mưa lung linh hơn khôngSau cơn mưa cầu vồng luôn rạng rỡ nhất. Sau những đau thương vẫn là em nhưng mạnh mẽ hơn. Nỗi buồn khiến người ta trưởng thành hơn em ạ. Vậy nên đừng buồn nữa, mở cửa sổ ra, vẫn luôn có nắng lung linh đợi em nơi cuối đường. Mẩu chuyện nhỏ chứa đựng hồi ức của cô gái ấy năm 17 đầy tươi đẹp và đáng nhớ. Những hoài niệm còn vương vấn mãi trong lòng đến từ trái tim của cô thiếu nữ năm ấy. Một chuyện tình ngắn, nhẹ nhàng.Có lẽ đối với cô gái ấy và biết bao người khác đều muốn tắm mình trong cơn mưa rào ấy, cơn mưa đem lại bao sự đê mê, chìm đắm và cho dù có chia ly, có đau thương thì những giọt lệ cũng sẽ hòa vào làn nước mát ấy để cơn mưa mang tên thanh xuân xóa nhòa đi chỉ để lại những hồi ức đọng lại, khắc sâu trong lòng mỗi người. ___Một câu chuyện đôi chút ngô nghê và trẻ con___ meiling…
Một câu chuyện viết về sự ngây ngô, khờ dại của chính tôi khi thầm thương người ấy, có ngọt ngào, có đắng cay...Đối với tôi...Người có gặp, hoặc không gặp tôi, tôi vẫn ở nơi này, không buồn, không vui.Người có nhớ, hoặc không nhớ tôi, tình cảm của tôi vẫn ở đó, không đến cũng không đi.Người có yêu, hoặc không yêu tôi, yêu thương tôi trao người vẫn ở đó, không tăng thêm cũng không bớt đi.Người có theo, hoặc không theo tôi, thì tay tôi vẫn muốn nắm lấy tay người, không muốn cách xa ..."Hoa đã nở, cửa sổ cũng mở, nhưng sao không thể nhìn thấy người.Gặp được người, nghe tiếng người, nhưng sao không thể yêu người...?Thực sự có kiếp sau ư?Như vậy, tôi nguyện làm...một con bướm lãng du...một giọt mực thấm đều lan trên mặt giấy...một hạt cát bị gió cuốn bay xa ... "…
THỜI GIAN CÓ THỂ LÀM THAY ĐỔI TẤT CẢ MỌI THỨ, NHƯNG MỘT KHI ĐÃ ĐI QUA THÌ KHÔNG BAO GIỜ TRỞ LẠI...…
Cuộc đời có rất nhiều sự tình cờ, có thể nó chỉ có ý nghĩa tạm thời, nhưng cũng có những thứ là định mệnh theo ta suốt cuộc đời, cho nên trong cuộc sống này hãy trân trọng tất cả những điều gì đến với chúng ta, đối xử với những người ta gặp bằng những tình cảm chân thành để không phải muộn màng nuối tiếc những gì đã đi qua, những gì ta đã đánh mất.…
Rồi chúng ta sẽ đi cùng nhau đến chân trời hạnh phúc chứ? Rồi chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ lìa xa đúng không? Rồi chúng ta sẽ có những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau đúng không? Rồi chúng ta....chúng ta sẽ.....CHÚNG TA CHIA TAY RỒI! Không quên được người yêu cũ, ngày đêm mong nhớ về nhau, sao cô lại ích kỷ như vậy? Ngoảnh mặt đi không nói lời tạm biệt. Hắn đợi mòn mỏi dài dẵng 15 năm trời. Ngày gặp lại cô anh như người mơ bừng tỉnh giấc. ------------------------------Trong quá trình viết sẽ có nhiều thiết sót, vì thế hoan nghênh sự đóng góp của tất cả mọi người. Yêu mọi người 💖…
Với tôi, cậu ấy là những rung động đầu đời, là viên kẹo ngọt tôi muốn ích kỷ giấu đi, là món báu vật quý giá mà ông trời đã ban cho tôi nhưng cậu ấy cũng là nỗi đau, là nhân vật chính trong vở kích đơn phương của tôi. Còn với cậu ấy... có lẽ tôi chỉ đơn giản là cô bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên với cậu, hay chỉ đơn giản là một kẻ tạm thời chung đường."Con người ta đó, một khi tích đủ thất vọng rồi sẽ tự khắc rời đi. Tạm biệt cậu mối tình đầu của tớ."…
''Hi vọng chúng ta giống như những tia nắng ngày hạ, lúc nào cũng nhiệt huyết, nồng cháy''---------------------------------------------------------------------------Tên: [ĐM] Chuyện Tình Ngày Hạ Nắng GắtThể Loại: Đam Mỹ, Học đường, Thanh xuân vườn trường,...Tác Giả: YanLinCouple: Phó Thường Hi x Hạ AnCre ảnh bìa: trên Pinterest ( muốn ghi tên tác giả ảnh này lắm nhưng trên đấy ko có ghi tên, tiêu đề cx ko có luôn, lấy từ acc trên M T nha mấy ní, chữ tui tự ghi vô)Tác phẩm đầu tay của sốp, câu văn của Chương 1 vẫn có hơi lật đật tại đây là bản của năm ngoái r, h đọc lại thấy cx khá hay nên đăng, sốp lười sửa lại nên thông cảm tí=)) chương sau hứa sẽ viết tốt hơn*Lưu Ý: - Truyện không hề có thật, tất cả chỉ do tác giả tưởng tượng ra, ko hề sao chép ý tưởng của ai - Hi vọng các bạn không toxic, ném đá,... tác phảm, câu văn và nội dung trong truyện có thể chưa hoàn chỉnh, và xuất sắc như các bạn mong muốn nên hi vọng mọi người có thể thông cảm và bỏ qua cho - Nếu cốt truyện, câu văn và lời thoại có chỗ nào chưa đúng, chưa hợp lí thì mong các bạn hãy bình luận để sốp có thể sửa đổi - Nếu truyện không hợp gu thì có thể ngừng đọc…