ONII-TANNNNNNN!Bỏ Ta Xuống!
Dzô đọc đi rùi bik!…
Dzô đọc đi rùi bik!…
Dzo đi rồi bt :33…
dzô đc chuyện r bik hehe…
dzô coi đi,khỏi mô ta chi mất công;-;…
Dzô xem ikkkk nè…
Tử Kỳ và thế giới ối dzồi ôi của cô ấy.…
Chờ đợi đôi khi khiến con người trưởng thành hơn và nhận ra nhiều điều hơn.…
Mình là người viết mới, mong các bạn thứ lỗi và chỉ ra điểm sai của mình khi viết nha. Fic này mình lấy ta tưởng từ ba bộ phim REPLY 1997,1994, và 1988. Có thể nói cơ bản thì giống như trong phim vậy. Nói về tuổi thanh xuân, và tương lai không đoán trước được. Mong các bạn ủng hộ. Mại dzô... mại dzô...…
bla bla…
Ánh sáng của buổi sáng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, như một lời nhắc nhở về một ngày mới bắt đầu. Mọi thứ dường như trở lại với nhịp sống quen thuộc, nhưng trong không khí tĩnh lặng, có thứ gì đó lạ lùng vẫn không ngừng lay động.Huanxiong đứng một mình giữa căn phòng ẩm thấp, đôi tay lướt qua từng chiếc lọ thuốc đã cũ kỹ, cảm giác như mọi thứ đều thuộc về quá khứ. Mặc dù đã tìm kiếm nhiều năm qua, một nỗi lo âu vẫn bao trùm lấy tâm trí cô, và hôm nay, khi cuộc đời lại vẽ ra một dấu vết mới, cô biết rằng con đường trước mắt sẽ không còn như xưa.Tiếng gió thu thổi qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh của mùa thay lá. Và rồi, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía xa. Cái bóng cao lớn, trong bộ áo choàng đen, dần dần hiện ra từ rừng cây, mang theo một sự bí ẩn mà ngay cả Huanxiong cũng không thể đoán trước."Ngươi tìm một phù thủy, nhưng không biết cái giá phải trả sẽ như thế nào," Huanxiong thì thầm, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào vị lữ khách mà mình chưa từng gặp. Một trận gió lạnh lướt qua, như một dấu hiệu báo trước rằng mọi thứ sẽ thay đổi.…
"Thanh xuân của bạn có gì?""Thanh xuân của tôi có những đứa bạn lắm trò nhưng trân thành không ai bằng, có những khoảnh khắc dù qua bao nhiêu năm cũng khó có thể quên được,... Ngoài ra, năm 16 tuổi, tôi đã gặp được một người cùng khóc cùng cười, cũng trải qua những năm tháng thanh xuân rực rỡ,...dù chỉ qua một cái màn hình!..."Có thể gặp cậu, là điều tốt đẹp nhất trong tuổi 16 của tôi. Làm bạn với cậu, là may mắn tôi có được trong thanh xuân. Cùng cậu trưởng thành, là khoảnh khắc đẹp nhất thời tuổi trẻ. "Cảm ơn cậu, chàng trai bên tớ năm 16!"#18.02.2019.…
Dzô đọc hẵn bik nhá mấy men…
Trong một buổi chiều nắng gắt cả tâm tình, người người vội vàng bận rộn, chẳng ai biết được có hiện tượng lạ ập đến. Không một ai quan tâm, tám con người bình thường biến mất một cách kì lạ. Nghe cứ như một chuyện viễn tưởng, bởi vì trên đời lại chẳng có ai mất cả. Nhưng họ "được hậu vệ bí ẩn" đưa sang một thế giới mới, như một cách tái thiết lập lại thế giới. Có phải vậy không? Hay chỉ đơn giản là họ đã chết? Chẳng có bà tiên hay vị thần kì nào nâng đỡ ưu ái cả! Tất cả như đang chìm vào biển lửa. "Dị Giới" một cách mà con người tưởng tượng, vậy nếu nó có thật? Bọn họ thật sự đang ở đâu? Và cách nào để quay trở về?…
[Oneshot: Mãn Xuân]Người viết: D.Zoyle Hạnh PhúcCouple: Jihan (Hong Jisoo/Joshua - Yoon Jeonghan/Junghan)Thể loại: NamxNam, ấm áp#Note: Các tình tiết trong fic hoàn toàn là hư cấu, fic còn nhiều sai sót, xin thông cảm…
Vô đây nếu bạn muốn làm wen <3 kể cả bạn là chị em phụ nữ :vT or D : có!Chia sẻ : có!Làm wen : có!…
Những mẩu truyện ngắn kinh dị và thực tế đến mức đau lòngLàm đắng lòng người đọcĐáng suy ngẫmMuối tràn bờ đêMại dzô :D…
đọc tựa hiểu ha. Lần đầu tui viết nên có gì thông cảm và góp ý nha. H(có tục). ok dzôoooo…
Chờ đợi một bé gái nhỏ xíu thành một cô sinh viên trưởng thành thật là không dễ dàng..…
"Nếu tôi có bị bắt thì nhà tôi cứ việc khai. Nhà này không có thân Cộng. Nếu mà đúng là nó theo Việt Cộng, nó có gan, nó ráng chịu.Chết? Ráng chịu.Nếu nó mà nói lấy xác về chôn, nhờ mấy ông chôn dùm. Việt Cộng, tôi không chôn."#kusdecus#H54#hư-cấu-nhưng-không-hề-xét-lạiMột con draft khủng bố khó nhằn, nặng tư liệu và tính bối cảnh lịch sử khổng lồ, đồ sộ mà tôi không đời nào handle được hết.…