? kwon soonyoung x singer lee jihoon.Hắn bắt chéo chân, ngồi ghế vip nhìn thẳng lên sân khấu, nơi tiếng ca đầm ấm của một cậu trai chạc tuổi hắn êm đềm vang lên. Hắn bỗng thấy mình chuếnh choáng. Không phải vì chút rượu mọn kia, mà là say đắm sự xinh đẹp của chàng ca sĩ trên bục hát, đang say mê với khuôn mặt đỏ bừng kiều diễm.…
"Anh thích em" Junmyeon chợt nói, mái tóc đỏ của anh lúc này tự dưng khiến cậu chói mắt. "Anh chỉ thích em thôi sao, anh không thương em à?" Cậu cười cười hỏi lại, nhưng câu hỏi chẳng có ý tứ trách móc gì. Anh khe khẽ lắc đầu. Và anh nghĩ, chưa đến lúc. Rồi một ngày anh sẽ nói với em. Quả là một suy nghĩ thật ích kỉ, nhưng mà nếu không ích kỷ thì sao là con người, em nhỉ? Junmyeon toan nói với Sehun như vậy, nhưng rồi anh dằn lòng lại, để sự im lặng xen vào, hơi ấm le lói trong hơi thở của nhau. Mùa đông ươm vào lòng anh một mầm non ngây dại. OBSESSION!AU. n.…
Tác giả: 裴修Nguồn: LOFTER.Dịch giả: Kỷ Luân, Hyn Hyn.Số chương: 4.Tình trạng: Đã hoàn.*Disclaimer: Bản dịch được thực hiện dưới mục đích phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả. Bản dịch được đăng tại blog "hôm nay em hết nhớ người rồi". Vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.…
"Mèo lười, nàng nên phơi nắng rồi đó."*note: đoản văn. một chương duy nhất. Tác giả: 裴修Nguồn: LOFTER.Dịch giả: Kỷ Luân. *Disclaimer: Bản dịch được thực hiện dưới mục đích phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả. Bản dịch được đăng tại blog "hôm nay em hết nhớ người rồi". Vui lòng không reup.…
-Tác giả: Lâm Quang Hi. -Nguồn: khotangdammyfanfic-Edit: 𝗔𝗻𝗻𝗲𝘁𝘁𝗲。-Beta: Haze-Tình trạng bản gốc : đã hoàn 85 chương-Tình trạng edit : đang tiến hành...-Giới thiệu :Cậu ba Hoắc gia đem lòng yêu con hát bị anh cả hủy hôn.Hắn mua lại đại kịch viện Thịnh Kinh đang thất bát, còn đưa ra một điều kiện khiến người ta khó hiểu: hắn có thể không dỡ kịch viện xuống, nhưng hắn muốn ông chủ kịch viện Châu Tận Hoan khoác lên trang phục diễn kịch, lên đài hát một khúc "Khuyên quân đa tình" cho một mình hắn nghe. Người đời đều biết hai năm trước trong hỏa hoạn ở kịch viện, Châu Tận Hoan vì cứu cậu cả nhà họ Hoắc đang say bí tỉ mà ngã gãy eo, từ lâu đã không còn cơ hội lên đài nữa rồi. Nhưng chẳng nhiều người biết, năm đó Châu Tận Hoan vốn được gả vào nhà họ Hoắc, ngồi vào vị trí đại thiếu phu nhân mà nhiều người hằng mong ước. Hoắc Hằng (cậu ba) x Châu Tận Hoan -Thể loại : dân quốc, ngọt sủng, thương nhân công x con hát thụ Vẫn là niên hạ giống như hai bộ còn lại trong bộ ba hệ liệt dân quốc (gồm Dạ Yến, Đình Vân, Tận Hoan) mà tác giả tự nghĩ ra nhưng không liên quan gì đến hai bộ kia. Ngọt nhiều ngược ít thế nhưng vẫn máu chó. -Bối cảnh đã hợp pháp hôn nhân đồng tính, không chiến tranh, sinh con đẻ cái được. Eo thụ bị thương, tuy không ảnh hưởng việc đi lại nhưng vẫn có nhiều động tác khó thực hiện, các bạn hiểu mà ( ͡° ω ͡° ) ~Bản edit phi lợi nhuận chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không copy, re-up, chuyển ver dưới mọi hình thức.…
"Trong khi ông đứng trước dòng sông, một dòng sông yên ả và duyên dáng, ông nhớ lại những tháng ngày khi hai người hơn ba mươi, và con gái cả của ông vừa đủ tuổi đi học mẫu giáo. Mỗi ngày, khi tan làm về, hai người sẽ gặp nhau trước cửa trường mẫu giáo của con gái, đón con về, ông sẽ lái xe chở hai bố con đi mua một món gì đó ăn nhẹ trước bữa tối. Có thể là một củ khoai nướng, một cái bánh bao, hoặc một cây kem cho ngày nắng nóng. Nhưng con gái ông từng rất thích ăn thịt nướng của một bà lão từng bán ngay đối diện con sông, nên ông luôn đi qua con sông này mỗi khi muốn dỗ dành con bé. Và khi ông Hisashi để con gái mình háo hức kể chuyện với bà lão bán thịt nướng nhân hậu, ông trao một cái hôn vội vàng cho Kiminobu trước khi Kimi dắt con gái ra khỏi xe để mua thịt, còn bản thân ông thì tựa người vào vô lăng, nghiêng đầu nhìn mặt sông phẳng lặng qua lớp cửa kính, nghỉ ngơi một chút sau cả một ngày dài. Có đôi khi, ông quay đầu nhìn chồng và con gái mình kiên nhẫn xếp hàng đợi mua thịt nướng, sườn mặt của Kiminobu - lúc nào cũng mang nét lãng tử và hiền lành rất thư sinh - và ý cười ghim sâu ở đuôi mắt Kimi khi ôm lấy hai cái má phúng phính của con gái, rồi ông Hisashi tự nhủ mình mới may mắn làm sao đã yêu được một người như vậy trên đời. Đôi lúc, ông nhìn cảnh tượng ấy qua khung cửa kính xe, rồi tự dưng ông rưng rưng nước mắt, lặng lẽ lau đi một cảm giác hạnh phúc vừa nhỏ bé lại vừa quá đỗi lớn lao, một sự biết ơn ông đã ngỡ chẳng bao giờ ông hiểu được."-major character death nhưng KHÔNG BUỒN. viết bởi n.…
Mùa hạ năm ấy, có những tia nắng chói chang rạo rực cả lòng người, có gió ẩm oi ả nóng bức, có gió ẩm và hoa đồng nội, chỉ còn anh không còn nữa.Thiếu khuôn mặt ửng hồng vì cái oi của anh, thiếu đôi môi tựa cười chẳng ngừng.Warning: boylove, ooc.…
Author: Shiwasu Eng VerLink: https://www.wattpad.com/story/303489402-the-dusty-yellowOne-shot of IkeakumaĐôi lời từ tác giả: 'Tôi chỉ muốn nhấn mạnh mắt của Vox đẹp như thế nào thôi.'_____________________Dịch với sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up!…
Tôi cứ nghĩ rằng người con gái đẹp nhất khi được chụp ảnh dưới nắng, nhưng những bức ảnh của M.R. đã chứng minh một điều hoàn toàn khác. Tinh Khôi đứng giữa cảnh rừng cây và đất ẩm và trong những bức ảnh ngả xanh thật buồn bã mà tôi từng thấy như đang tả lại một thế gian mục ruỗng ấy, tỏa sáng vô cùng, đến mức quả thật không thể miêu tả bằng từ nào khác ngoài tinh khôi. M.R. chụp Tinh Khôi ở nhiều nơi, trong nhiều tư thế đa dạng, nhưng hầu như ảnh nào nàng cũng cười. Cười mỉm, cười tươi đến khoe hàm răng trắng thẳng tắp, cười bằng đôi mắt hơi cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, đôi mắt lấp lánh như một màn đêm đầy sao, nụ cười của nàng như có một sức mạnh kì lạ làm cho tôi cảm thấy thật thoải mái. Có nhiều tấm M.R. chụp cận mặt nàng, đặc tả đôi mắt hàng mi sống mũi gò má đôi môi nàng, tôi cứ ngỡ đây là một cảnh cắt ra từ bộ phim của một đạo diễn tài năng chứ không phải là bàn tay cầm máy ảnh của một người nghiệp dư. -một sinh viên điện ảnh chật vật vô tình tìm thấy nàng thơ, một cuộc gặp mặt thay đổi cả cuộc đời. written by n.…
Không biết nó thích từ bao giờ, và có lẽ nếu chúng tôi không ghìm nó xuống đất mà gặng hỏi cho bằng được, chúng tôi cũng không biết rằng nó thích Tuấn Miên. Chuyện xảy ra vào thứ Ba tuần trước, trên đường về nhà, thằng Hạo nói bâng quơ về việc tình yêu học trò của người ta sao mà đẹp quá, rồi Thế Huân mới buột miệng để lộ cho chúng tôi về mối tình hai năm của nó. Nếu như tôi không kéo nó lại, nếu như Anh Hạo không ôm chặt lấy nó, Thế Huân ắt đã chạy trối chết, và chỉ sau ngày hôm đó thôi chúng tôi sẽ sống với một phát hiện nửa vời, làm lòng tôi bứt rứt. Lúc kể, mặt Thế Huân cúi gằm, hai vành tai đỏ lên, giọng run run. Tôi đã nghĩ lúc đó nó chỉ đơn giản là ngượng ngùng, nhưng ngẫm lại, có lẽ nó cảm thấy một điều gì đó còn tệ hơn - tủi hèn, nhục nhã. Anh Hạo đã im lặng suốt một ngày sau đó, đến hôm sau nữa, nó mới bảo với tôi: "Này, mày nghĩ thằng Huân có nghiêm túc không?" "Sao lại không?""Thì không... nhưng mà, tao hơi sợ." "Sợ gì.""Thì... sợ nó chết." -Vietnam!AU. SeHo, viết bởi n.…
Kazunari không biết rằng nếu như anh thôi là chính anh, một con người bình thường, mà trở thành một điều gì khác với bản thân anh, tình yêu của Eiji cũng sẽ không còn như cậu yêu anh bây giờ nữa. Bởi cậu yêu anh với tư cách con người, cậu không đòi hỏi anh điều phi thường to lớn, và chỉ riêng việc anh đã ở bên cậu suốt bao năm qua, việc anh đổi họ mình sang họ cậu trong đám cưới bé tí hin của họ ở Las Vegas, đã quá đủ để Eiji, dù cho phải gom góp bao may mắn của muôn kiếp để được làm người lần nữa, cũng sẽ bất chấp tất cả để ở bất cứ kiếp người nào cũng quay lại tìm anh."Rồi một ngày nào đó, chúng mình sẽ trải qua thêm nhiều đám tang như thế này." Kazunari nói tiếp. "Sẽ có bố mẹ anh, rồi mẹ em, rồi thậm chí là người quen, là họ hàng của chúng mình. Nhưng anh sẽ cố hết sức mình để không để em quá buồn bã. Không, không. Hay là thế này, em cứ buồn bã, cứ khóc, cứ gào thét, cứ làm bất cứ gì em muốn. Rồi anh sẽ đợi cho đến khi em đã mệt rồi, anh sẽ đỡ em dậy và chúng mình sẽ cùng nhau bước tiếp. Có được không mừ, Eiji?"-cái chết và cách để sống qua cái chết.…