Quý nữ kinh đô thường khinh bỉ nói:"Ngươi chỉ là một cô nương vô tri đến từ nông thôn, ngươi có y phục của Nghê Vân Phường không?""Ngươi từng nhìn thấy trang sức ở Dập Bảo Hiên chưa?""Ngươi có biết Việt Vương người người theo đuổi anh tuấn bá khí thế nào không?"Mộc Vân Dao lười nhác nói:"Nghê Vân Phường? Ta mở. Dập Bảo Hiên? Ta mở. Thậm chí Việt Vương... nợ ngân lượng của ta khi nào trả?"Việt Vương lạnh mặt nói: "Lấy thịt trả?"…
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Dù sao cũng nhờ đó mà hai người càng thấy đối phương càng vừa mắt. Nhưng có thực sự như vậy không?Lưu ý: Có OOC. Không thích có thể không đọc và phiền không được đục thuyền. Nếu có thắc mắc về vấn đề công thụ thì mời xem tựa đề hoặc vào trang cá nhân của mình để có câu trả lời. Cảm ơn các bạn đã đọc.…
Tuệ Anh trợn tròn mắt, một lần nữa quay xuống nhìn Minh. Minh cũng đáp lại bằng cái nhìn đầy bất ngờ. Sau vài giây, hai đứa lại cùng hướng về phía thầy Nam.- Ba năm sẽ không dài, cũng không ngắn, nhưng ba năm sẽ đủ cho các em biết mình là ai. Thầy luôn mong mỗi em học sinh đang ngồi đây khi bước ra khỏi cổng trường Minh Thanh sẽ hiểu được mình đã và đang có gì, mình cần gì và mình sẽ làm gì. Hãy ghi nhớ từng giây phút của ba năm học cấp ba, kể cả nỗi buồn, sự thất vọng và cả áp lực, trọng trách, vì bên cạnh niềm vui và thành tựu, chúng cũng là yếu tố tôi rèn nhân cách và bản lĩnh của mỗi chúng ta trước khi vào Đại học, ra xã hội. Và hãy luôn tự nhắc nhở mình rằng: "Đừng xấu hổ khi không biết. Chỉ xấu hổ khi không học"...Trong lòng Tuệ Anh bỗng rạo rực ngọn lửa của thời thanh xuân. Phải chăng chính từ khoảnh khắc này, tuổi trẻ chân chính của cô mới thực sự bắt đầu. Một tuổi trẻ không mỏi mệt để biết mình là ai. ------------------------------------------------Cấp ba, chỉ khi qua rồi, ta mới biết trân trọng. Truyện lấy bối cảnh ở Hà Nội bởi tình cảm đặc biệt của Thảo dành cho mảnh đất này. Tuy nhiên, trường cấp ba Minh Thanh được lấy hình mẫu từ chính ngôi trường cấp ba mà Thảo từng theo học ở một thành phố khác. Ngôi trường này sắp được di chuyển tới một địa điểm khác đẹp hơn và trường sẽ được xây dựng mới hoàn toàn. Có thể coi cuốn tiểu thuyết này là nơi Thảo lưu giữ những hồi ức tươi đẹp nhất về 3 năm thanh xuân của mình - điều mà có lẽ 10, 20, thậm chí là 30 năm nữa sẽ quý giá vô cùng.…
Thư vốn là đứa đi học không mang trí nhớ để ý đến xung quanh. Còn Nam là một học sinh chuẩn mẫu mực nhưng lầm lì ít nói không ít lần gây hiểu lầm với các bạn vì tính cách. Mọi thứ xung quanh Nam dần thay đổi khi Thư chuyển đến ngồi bên cạnh. Sẽ không có gì nếu này hôm ấy Nam tháo kính, Thư ngay lập tức bị vả mặt. Trời ơi cái loại nhan sắc gì đây. Từ hôm đó Thư bỏ qua mọi ánh nhìn mặt dày đi theo Nam. Chỗ nào có Nam là có Thư. "Nam ơi, ông bỏ kính ra cho tôi ngắm với." Những thứ chỉ nghĩ sẽ xảy ra trên manga khi những cái kính hay keo vuốt tóc làm phong ấn nhan sắc không ngờ lại ở ngay trên khuôn mặt của bạn cùng bàn của Thư. Chuyện tình gà bông của đôi niên thiếu tuổi 17 sẽ thế nào?…
Thanh niên sống sót trong tận thế đến mấy trăm năm trong tương lai,xong bị con quái giết chết nhưng éo chết ngược lại trọng sinh quay về quá khứ,diễn biến thế nào thì đọc là biết…
Quyển 1. Bạn cùng bàn là người không phải đợi đến giờ thể dục giữa giờ hay lễ chào cờ mới có thể nhìn trộm.Cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi, tuy không thuộc về tôi, nhưng lại có thể để đầu óc treo ngược cành cây mà nói, tớ vẫn luôn ở đây.Quyển 2. Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất, nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất.Thế nhưng, giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau của tuổi trẻ.Dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân!..Tác giả : Bát Nguyệt Tường AnThể loại : Tiểu thuyết thanh xuân vườn trườngSố chương : Đang cập nhật..P/s : truyện sẽ có một vài câu hoặc tên nhân vật khác với trong truyện gốc, nhưng độc giả yên tâm, nội dung hoàn toàn giống với bản gốc…