Thanh Xuân Của Tôi
Viết đại hjhj…
Viết đại hjhj…
...…
Năm ấy tớ 20, tớ yêu cậu thật cuồng nhiệt và điên dại. Thử hỏi 1 đứa con gái vứt hết tự tôn kiêu ngạo để giữ lấy cậu thì đã yêu cậu thế nào chứ. Nhưng tớ không hề thấy hối hận mà thấy tuyệt vời vì tớ đã dũng cảm cố gắng giữ lấy thứ tớ muốn có dù...không giữ nổi. Tớ tự nhủ bao giờ tớ viết xong câu chuyện này tớ sẽ quên cậu, quên đúng nghĩa quên nghe tên cậu không còn thổn thức trong tim, Đ của tớ hãy cho tớ gọi cậu như thế trong câu chuyện này.…
Hưởng chút nắng ấm từ người khác đã phải hứng trọn cả cơn mưa, sống trong bóng tối lần mò chút ánh sáng lại luôn chạy theo ánh sáng cho dù vẫn sẽ mãi không đuổi kịp chỉ biết rằng đó là ánh sáng duy nhất nhưng đã không cảm nhận vẫn còn ánh sáng luôn chạy theo ta. Mộng mơ cùng ánh nắng nhưng mình chỉ là bóng tối không thể xuất hiện chỉ có thế chạy theo, ánh nắng ấy vốn là của mặt trời.…
Giá như có thể yêu nhaGiá như chúng ta tin tưởng nhauGiá như chúng ta nắm chặt tay nhauVà giá như em là con gái thì kết cuộc của chúng ta đã khác.…
Thanh xuân của tôi, bình dị và êm ả, nó không ồn ào, phô trương như bao người. Thanh xuân của tôi, thứ mà tôi luôn cất giữa mãi trong tim, thứ không bao giờ phai mờ trong tôi. "My life" như một bức thư tôi viết để gửi cho chính tôi trong những năm trưởng thành, là kỉ niệm về một thời vui tươi, hồn nhiên của tuổi học trò…
Thanh xuân vườn trường…
Đoản văn…
Tên truyện: Đông ấy, hoa tàn, anh rời đi !Tác giả: Hạ MạtSố chương: Đang ra"Em chờ anh đến ngã ba đường, cuối cùng cũng chờ được anh quay về, nhưng lại mất can đảm nắm lấy tay anh để cùng rẽ chung một con đường và bước tiếp. Việc chờ đợi lấy đi của em rất nhiều thứ, tự tin, nước mắt, hạnh phúc và cả niềm tin..."…
Kì thật duyên phận và cơ hội định sẵn chỉ đến một lần, nếu bỏ lỡ sẽ lỡ cả một đời... Thế giới rộng lớn, biển người mênh mông, chớp mắt một cái đã đánh mất, làm gì có ai đi một vòng lớn lại có thể về bên nhau...Tác giả: Chân Tâm Ái…
Đôi lời em muốn nói…